Chiếc xe chở ba bố con đứng trước cửa dinh thự của nghị sĩ. Cánh cổng sắt mạ vàng từ từ mở ra. Đội cảnh vệ đứng hai bên. Chiếc xe chạy thẳng vào bên trong. Con đường dài, hai bên cây cối xanh mướt chạy thẳng dọc tới bên trong dinh thự. Dylan và Tilo đã đứng đợi sẵn. Xuống xe, Tô Diễn trầm ổn bước xuống, tiếp theo mới đến hai đứa nhỏ. Nhìn thấy Tô Dương, Tilo chạy tới bên cạnh thì bị Tô Anh ngăn lại. Tilo sựng chân tại chỗ.
- Mình chỉ muốn đón hai người thôi. Hai người vào nhà đi.
Tô Dương gạt anh sang một bên, cầm tay Tilo.
- Đừng sợ. Có mình đây.
Tô Dương quay sang nói với Tô Anh.
- Khi nào anh cũng trưng vẻ mặt này nhỉ.
Dylan tiến tới, xoa đầu Tilo, hỏi cậu bé.
- Con có quen hai bạn này ư.
- Vâng ạ. Gặp khi con đi kiểm tra sức khỏe với Mami.
Dylan kêu cậu mang hai bạn vào nhà. Mình thì quay sang bắt tay với Tô Diễn, mời Tô Diễn vào trong. Bàn ăn đã được bày biện. Nhiều món ngon được trang trí tinh sảo. Hai đứa nhỏ giật giật áo bố mình.
- Sao con không thấy cô xinh đẹp ạ.
Tô Diễn cúi xuống nhìn con gái.
- Lát nữa con sẽ gặp thôi.
Lisa từ trên bậc thang đi xuống. Trông thấy Tô Dương thì vui vẻ ra mặt, cô bé xà vào lòng cô ôm ấp. Lisa cũng đáp lại bằng sự vui vẻ.
- Cô rất vui khi biết cháu đến đấy. Cô có chuẩn bị nhiều món cho cháu lắm
- Cháu rất nhớ cô.
Tilo phụng phịu bên cạnh.
- Tilo cũng muốn mami ôm.
Lisa vươn tay ôm cả cậu bé vào lòng rồi mang chúng đến bàn ăn. Lisa và ba đứa trẻ ăn uống rất vui vẻ. Tô Diễn và Dylan dù ngoài mặt vui cười nhưng ai cũng mang mùi thuốc súng. Dylan cụng ly với Tô Diễn.
- Cảm ơn đã giúp vợ tôi. Anh có điều kiện gì cứ nói, tôi sẽ giúp đỡ hết sức.
- Được giúp phu nhân là vinh hạnh của tôi.
Ánh mắt Tô Diễn nhìn Lisa khiến Dylan khó chịu. Giờ đây anh thấy hối hận vì đã mời anh ta đến nhà. Có thể cho anh ta chút lợi ích thì đã là vinh dự cho anh ta. Tô Diễn nhấp thêm một ngụm rượu vang đỏ, nhấm nháp một chút món ăn. Anh nhìn hai đứa nhỏ thoải mái tận hưởng sự chăm sóc của Lisa, nhìn bọn chúng rất hạnh phúc. Anh nhớ lại anh đã từng hỏi Tô Dương.
- Sao con lại thích cô ấy. Con mới gặp cô ấy có 1 lần.
- Con không biết. Con chỉ biết con rất thích cô ấy thôi. Cô ấy cũng biết tiếng Việt Nam bố ạ.
Đến chính bản thân anh còn bị cô ấy thu hút, huống chi là đứa nhỏ nhà mình. Càng tiếp xúc, anh càng khẳng định cảm giác của mình không sai. Nếu cô là An Kỳ, thì anh sẽ giành cô về cho bằng được. Anh không thể tin, cảm xúc hai kiếp của mình là sai.
Lisa đứng lên, nói vào bếp lấy chút bánh ngọt do chính tay cô làm cho ba đứa nhỏ. Dylan thì bị Tilo nhằng nhặc đòi đưa lên phòng mình để hỏi ý kiến bố tặng quà gì cho bạn lúc này, vì quá bất ngờ nên cậu đã không chuẩn bị trước. Tô Diễn uống nốt lý rượu, đứng lên hỏi người làm phòng vệ sinh. Anh từ chối dẫn đường. Anh đi qua phòng bếp, trông thấy Lisa đang quay lưng lại trang trí đĩa bánh. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, vòng eo một nắm tay, cái cảm giác trơn mịn mới ngày hôm qua thôi còn đọng lại. Anh tiến đến từ đằng sau, cứ chăm chú nhìn vào cô như vậy. Đến khi Lisa đứng lên, va vào lồng ngực rắn chắc kia, cô mới giật mình. Cô hốt hoảng.
- Anh làm gì ở đây. Anh đi ra đi.
- Phu nhân làm gì mà hốt hoảng thế. Tôi không tìm được nhà vệ sinh.
- Đi qua đây là sẽ đến.
Tô Diễn dùng tay quét một ít kem còn sót lại trong khay lớn quệt qua cổ cô. Lisa định dùng tay lau đi, thì Tô Diễn đã nhanh hơn nắm tay cô, kéo gần cô lại. Anh cúi xuống cổ mút mạnh vào vị trí kem ấy. Lisa chỉ kịp Á lên một tiếng rồi im bặt. Hầu nữ từ ngoài vọng vào.
- Phu nhân có cần giúp gì không ạ.
- Không. Tôi không sao.
Tô Diễn được đà ghì chặt lấy cô hôn mạnh. Lisa đập vào lưng anh nhưng không xi nhê gì. Anh cố tình kéo dây kéo váy lưng sau của cô xuống khiến cô hoảng hồn. Anh chà mạnh tay vào tấm lưng trắng noãn ấy. Cảm xúc trơn mịn làm anh sít lên một tiếng. Tiếng bước chân của người hầu ngày càng gần, cô kéo anh ta vào góc bếp. Sau cánh cửa, bộ ngực Lisa phập phồng.
- Anh điên rồi. Chúng ta nên dừng lại.
- Cô có biết, cô rất giống một người quen của tôi không.
Khi giọng nữ hầu vang lên lần nữa, Lisa mới từ góc bếp đi ra. Cô lấy lại vẻ tự tin,nói với nữ hầu.
- Bê giúp tôi ra ngoài.
Ra bên ngoài, ba đứa trẻ đang thảo luận về món quà. Dylan trông thấy Lisa thì đứng lên giúp cô đặt đĩa bánh. Tô Diễn ổn định cảm xúc xuống thì mới ra ngoài. Anh có nghe Tilo đang nói về Lisa, rằng cô biết nói lưu loát 12 ngôn ngữ, trong đó có tiếng Việt Nam. Nên việc cô trao đổi bằng tiếng Việt Nam là bình thường.
Đến giờ, Tô Dương mắt long lanh ngấn lệ, cầm tay Lisa.
- Ngày kia con về Việt Nam rồi. Sẽ không được gặp cô nữa. Con nhớ cô thì phải như thế nào.
Tô Diễn cầm tay bé con, dắt lên xe. Nhìn bé con vừa đi vừa khóc, Lisa cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô cầm tay bé lại, thủ thỉ.
- Bé có nhớ cô đã nói gì không. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Việt Nam nhanh thôi.
Dylan đến bên cạnh ôm lấy eo của Lisa, chặn đi tầm nhìn của Tô Diễn. Tô Diễn ngồi trong xe, ổn định lại cảm xúc của mình. Càng ngày anh càng tin, Lisa và An Kỳ là một người. Anh đã không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng cảm xúc khi tiếp xúc cơ thể là chân thật nhất. Cơ thể của anh chỉ có phản ứng với một người, người đó chỉ có thể là An Kỳ mà thôi. Một tia hi vọng xuất hiện trong mắt anh. Một cuộc điện thoại gọi đến, Tô Diễn nheo ánh mắt.
- Tốt. Điều tra kĩ cho tôi.
Tô Diễn đưa cho mặt sẹo một sợi tóc.
- Xét nghiệm nhanh nhất có thể.
Mặt sẹo hiểu và gật đầu. Nếu như đây là sự thật, thì đúng là ông trời có mắt.