Giữa Cơn Bão Tuyết


Nhưng kể từ lúc quen Lâm Diệc Dương, cứ mỗi ngày trôi qua là lại có thêm những điều nhỏ nhặt xa lạ cô chưa thấy bao giờ.
Mạnh Hiểu Đông không thích nói chuyện lúc lái xe, Ân Quả và Lâm Diệc Dương vừa mới gặp đã vội vã chia tay nhau, nên cô cũng không có tâm trạng mà trò chuyện.

Chiếc xe phóng như bay trên đường cao tốc thông thoáng.

Một lúc sau, cô sực nhớ đến một vấn đề, bèn gửi tin nhắn WeChat hỏi Lâm Diệc Dương.
Quả Ở Trong Rừng: "Tối nay anh ở đâu?"
Lin: "Anh thuê nhà rồi, nhưng vẫn chưa dọn dẹp, tối nay đến đó ở tạm một đêm"
Lin: "Mọi người đều đang ở đây, có lẽ cũng không ngủ đâu."
Quả Ở Trong Rừng: "Mọi người định uống rượu à?"
Lin: "Chưa chắc.
Quả Ở Trong Rừng: "Anh uống ít thôi nhé."
Nhớ đến lần trước anh say bí tỉ, cô lại thấy lo lắng.
Lin: "Ừ."
Quả Ở Trong Rừng: "Lúc vừa nhìn thấy anh, em căng thẳng lắm, như thể chúng ta mới ở bên nhau vậy".
Lin: "[Icon mặt cười] Anh cũng thế."
"Bạt Ngàn..." Mạnh Hiểu Đông bỗng cất tiếng, anh ấy bật xi nhan rồi rời khỏi đường cao tốc, "Có từng nhắc tới anh trước mặt em không?"
Ân Quả từng nghe Ngô Ngụy kể rằng biệt danh của Lâm Lâm là "Bạt Ngàn", cô còn tưởng chỉ người trong Đông Tân Thành mới gọi thế, giống như việc chỉ có mấy anh em bọn họ gọi Lâm Diệc Dương là "Du Dương" vậy.
"Không ạ." Cô không thể nói dối Mạnh Hiểu Đông.


Mạnh Hiểu Đông không lên tiếng, Ân Quả lặng lẽ nhìn anh ấy.
"Em muốn hỏi chuyện gì à?" Mạnh Hiểu Đông chủ động cho phép cô hỏi, dường như anh ấy đang rất muốn dốc bầu tâm sự.
"Tại sao hồi xưa anh không thích chị Lâm Lâm?" Thấy anh họ mở lời, Ân Quả liền bộc bạch suy nghĩ trong lòng: "Là họ kể lại với em, nếu không em cũng chẳng biết chuyện này."
Mạnh Hiểu Đông im lặng rất lâu, lâu đến nỗi cô còn tưởng rằng anh ấy sẽ không trả lời.
"Không chỉ vậy đâu." Mạnh Hiểu Đông đáp: "Anh từng yêu đương ba lần."
Ba lần? Là ba lần thay bạn gái? Hay ba lần Lâm Lâm theo đuổi anh ấy?
Tại sao không hề có bất cứ thông tin nào lọt ra ngoài? Nếu là bạn gái thì đâu đến nỗi phải giấu giấu giếm giếm suốt như thế, cũng chẳng phải chuyện xấu hổ không thể để ai biết.

Các dịp lễ Tết hằng năm cũng chẳng có ai nhắc tới, bình thường người thân họ hàng hay buôn chuyện với nhau lắm cơ mà.
"Ba lần đều là Bạt Ngàn." Cuối cùng Mạnh Hiểu Đông nói thế.
Thế nên mối tình đầu của anh họ là Lâm Lâm? Hơn nữa còn ba lần hết hợp rồi tan ư?
Lòng tò mò của Ân Quả bị gợi lên, nhưng có vẻ ông anh đang lái xe không định nói thêm nữa.

Không sao, cô có người để hỏi mà.
Lúc Ân Quả mở điện thoại lên, Mạnh Hiểu Đông nhận ra ý đồ của cô, "Muốn hỏi Lâm Diệc Dương hả? Chưa chắc cậu ta đã biết đâu, có lẽ trong Đông Tân Thành không ai biết chuyện này cả." Anh họ đã nói thế, Ân Quả cũng ngại hỏi Lâm Diệc Dương ngay trước mặt anh ấy.

Cô cứ suy đoán mãi cho tới khi về đến nhà.
Mạnh Hiểu Đông đưa Ân Quả về đến tận cửa nhà, nhìn chiếc xe đi xa rồi, cô mới nhắn tin hỏi Lâm Diệc Dương.
Quả Ở Trong Rừng: "Em về đến nhà rồi, anh đã tới nơi chưa?"
Lin: "Sắp đến rồi."
Quả Ở Trong Rừng: "Anh biết không? Anh họ em vừa kể rằng, anh ấy và chị Lâm Lâm từng hẹn hò đấy."
Lin: "Anh biết."
Quả Ở Trong Rừng: "Anh ấy còn bảo chưa chắc anh đã biết."
Lin: "Từng bắt gặp một lần rồi."
Quả Ở Trong Rừng: "Hình như lần trước anh có hỏi Ngô Ngụy là chẳng biết anh họ em có thích chị Lâm Lâm không, đúng không?"
Lin: "Có vẻ em thấy hứng thú với chuyện của hai người họ nhỉ?"
Quả Ở Trong Rừng: "Dù gì cũng là anh họ em mà, từ bé đến lớn, hôm nay mới là lần đầu tiên anh ấy tâm sự với em đấy.

Nghe xong, em thấy đau lòng lắm."
Lin: "Mạnh Hiểu Đông có cuộc sống của riêng mình.

Em hãy dồn hết tâm tư vào anh đây này."
Nghe như thể anh đang ghen vậy, Ân Quả còn tưởng mình nghĩ nhiều.

Lâm Diệc Dương lại bồi thêm câu nữa.


Lin: "Vợ của mình cứ suốt ngày quan tâm người khác, anh không vui lắm đâu."
***
Lâm Diệc Dương bước xuống xe.
Đôi giày thể thao giẫm lên nền đất, trước mặt là một dãy cửa hàng đèn đóm tối om trong con phố buôn bán.

Bên trái là cửa hàng trà sữa, trên cửa kính dán đầy những tấm ảnh to in hình cốc trà sữa đủ màu sắc sặc sỡ, bên phải là cửa hàng trang sức.
Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hồi thi đại học, anh thi vào một trường ở tỉnh khác, tốt nghiệp được hai năm cũng không nghĩ đến chuyện quay về.

Ngoài khoảng thời gian ngắn ngủi về làm thủ tục trước khi đi du học, anh chẳng còn mối liên hệ gì với nơi này nữa, tính ra cũng gần mười năm rồi.
"Cầu thang này nối liền với một khách sạn, trước kia là một quán lẩu lâu đời." Giang Dương nói: "Nơi đây nằm trong khu vực đắc địa, vị trí còn đẹp hơn cả Đông Tân Thành, có điều hơi nhỏ một chút, tầng hai và tầng ba là của cậu tất."
Thật ra cũng không nhỏ lắm.

Nơi này rộng hơn phòng bi a dưới tầng hầm nhà nghỉ bình dân ở Washington, hai tầng đều có diện tích rộng, nhưng so ra thì đúng là không bằng Đông Tân Thành.
"Nhìn được mà." Tôn Châu ngẩng đầu đánh giá chiều rộng mặt bằng mà bùi ngùi, "Anh Dương được đấy, vừa về nước liền có tài sản to bằng ngần này"
"Thuê thôi, không phải mua." Lâm Diệc Dương đáp.
Trời vừa hửng sáng, bốn bề không một bóng người.

Hành lang rất hẹp, chất đầy những túi phế liệu xây dựng chưa được dọn đi.

Gạch vụn, xi măng vương vãi khắp nơi, không thể nhận ra trước đây nơi này được lát gạch hay chỉ trát xi măng, giấy báo trải ngổn ngang bừa bãi.

Thang máy vẫn chưa được lắp đặt, chỉ là một cái hố vuông vức đen ngòm.
Cả tòa nhà đang được tu sửa, phân ra cho thuê lại.
Lâm Diệc Dương đi cầu thang bộ lên tầng hai, tới cửa chính, cánh cửa lớn sơn đỏ chỉ lắp một ổ khóa đen kiểu cũ.


Anh nhận lấy chìa khóa Giang Dương đưa, tra vào ổ, dùng tay giật ổ khóa nặng trình trịch mấy cái, "Thứ này chỉ cần cạy nhẹ là mở được, lắp vào đây để trang trí à?"
Giang Dương bật cười:"Thì cũng cũng chỉ để trang trí thôi, phòng có người tưởng là chỗ ngủ nghỉ miễn phí.

Bên trong không có đồ đạc gì đâu."
Đúng như Giang Dương nói, mở cửa ra, bên trong trống huơ trống hoác.
Quán lẩu đã chuyển đi, chỉ để lại mấy thứ linh tinh như chiếc bàn gỗ và dãy ghế dài đóng cố định vào tường, thêm cả cột gỗ sơn đỏ dùng để trang trí.
"Hay là mở luôn quán lẩu đi, ở đây có sẵn đồ đạc hết rồi này." Ngô Ngụy đứng phía sau nói đùa.
Lâm Diệc Dương phì cười, nhìn khung cảnh ngổn ngang trước mặt, trong đầu đã phác thảo vị trí từng bàn bi a, quầy bar, giá để và ghế nghỉ, thậm chí cả phòng ngủ của mình ở đâu.
"Bảo các anh em đang phải bươn chải vất vả ngoài kia về đây đi." Anh sải bước vào trong, đứng giữa căn phòng phủ đầy bụi, nói với Ngô Ngụy.
Từ năm lớp Hai anh gia nhập câu lạc bộ bi a, cho đến năm lớp Mười rời khỏi đây, bên cạnh anh không chỉ có những người anh em này.

Song số người thật sự có tài năng, được bước lên con đường thi đấu chuyên nghiệp thì rất ít ỏi.

Phần lớn thành viên trong câu lạc bộ đều là những đứa trẻ có thành tích học tập bết bát.

Họ như những hạt cát bé nhỏ bị sóng lớn cuốn trôi, lắng chìm thành sỏi dưới đáy biển, rải rác khắp các ngóc ngách trong thành phố.
Những người anh em phải bươn chải vất vả mà Ngô Ngụy và Lâm Diệc Dương nhắc đến, đều là những con người giữ trọn niềm đam mê với bi a, không bao giờ từ bỏ.

Anh mãi mãi khắc ghi điều đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận