Giữa Hè

Cầm trong tay một số tiền, Tô Việt có chút mâu thuẫn, hắn không muốn đi gặp La Mân, nhưng tiền thuốc men lần trước vẫn còn thiếu La Mân, 72 đồng, Tô Việt vẫn phải đi trả lại cho hắn.

Tô Việt do dự đứng ở cửa khách sạn nhà La Mân, vừa vặn thấy tiểu Hà chậm chậm đi tới “Anh Việt? Đến tìm anh La sao?”

Tiểu Hà vui mừng nói “Thật tốt quá, anh La thấy ngươi sẽ rất vui đây.”

Tô Việt thản nhiên nói “Tiểu Hà, phiền ngươi đem phong thư này giao cho La Mân, ta phải đi trực rồi, đi trước một bước.” Nói xong, đưa tay đang nắm phong thư đều bị ướt mồ hôi nhét vào trong tay Tiểu Hà đang chẳng biết tại sao, xoay người đi mất.

Tiểu Hà sờ sờ đầu, kỳ quái nhìn bóng dáng Tô Việt đã đi khuất, 2 ngày gần đây sao người nào cũng đều kỳ quái như vậy chứ? Đầu tiên là La Mân uống nhầm thuốc đang nằm ở nhà, nửa chết nửa sống, tiếp theo là Tô Việt lạnh lùng như tảng băng buốt giá.

“Ngươi nói đây là hắn nhờ ngươi giao cho ta hả?” La Mân lửa giận ngút trời nắm chặt số tiền kia, hận không thể lập tức đem người kia kéo qua tới hỏi hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

“Anh La, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Hà bị dọa lui ra phía sau từng bước, chưa từng gặp La Mân lửa giận phừng phừng như vậy mà?

La Mân cười lạnh, giỏi lắm, thật quá lắm mà, chỉ là muốn hôn hắn một chút thôi mà? Dám làm lơ mình sao? Được, xem như ngươi lợi hại, coi ta đều trở thành ôn dịch, né tránh còn không tính, ngay cả tiền cũng trả lại.

La Mân hung hăng đem tiền xé thành mấy mảnh, “Ầm” một tiếng đem cánh cửa cấp đóng.

Tiểu Hà miệng mở to, vẫn chưa rõ ràng lắm tình hình, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại đem tiền nhặt lên đến, than thở “Làm cái gì nha? Tiền này không phải tiền a?” Sủy tiến trong túi tiền của mình.

La Mân không đến tìm Tô Việt nữa, Tô Việt cảm thấy thoải mái nhưng đồng thời, từ đáy lòng cũng có ẩn ẩn mất mát.

Chiều chạng vạng, ở đơn vị vài đồng sự nói sau tan tầm muốn tới Kim Sa hà bơi lội, Tô Việt còn tại phòng trực ban chợt nghe đến bọn họ bàn bạc, không khỏi giật mình “Ta có thể cùng đi được không?.”

Lớn tuổi nhất Lưu ca cười nói “Vậy thì có cái gì không thể? Cùng đi thôi.”

Tô Việt làm sao mà muốn đi bơi lội, hắn là trong lòng buồn khổ, Kim Sa hà không phải là lần trước La Mân dẫn mình đi sao, Tô Việt suy tưởng về ngày đó ráng đỏ thật là đẹp, trong lòng từng trận âm âm đau.

Tan tầm, vài người cưỡi xe đạp, hi hi ha ha chạy tới Kim Sa hà, Tô Việt không cùng bọn họ xuống nước, mà chỉ chậm rãi đi dạo dọc theo bờ sông, mặt nước rộng lớn mênh mông, thỉnh thoảng theo dưới nước trồi lên vài cái bọt nước.

Tô Việt tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, rất nhiều chuyện cũ giống như từng đoạn phim ngắn mờ ảo chậm rãi hiện lên trong đầu.

“Tiểu Tô, cùng xuống bơi đi? Thật sảng khoái đó nha.”Một người từ dưới nước trồi lên gọi toTô Việt, là một đồng sự của hắn, đang bơi rất vui vẻ.

Ngay cả hô vài tiếng, mới đưa Tô Việt từ ác mộng bừng tỉnh, hắn tái nhợt nghiêm mặt, cười lắc đầu “Các ngươi bơi đi, ta ngồi một chút là tốt rồi.”

“Như vậy sao được, nếu đến đây phải bơi mới vui, ngươi tại sao có thể không xuống nước chứ?” Đó là một người rất ranh mãnh, xưa nay thích nhất trêu cợt người khác, bởi vì Tô Việt không quá hòa đồng với mọi người, cho nên luôn xem không vừa mắt, lão muốn tìm cơ hội trêu cợt hắn, lần này cuối cùng tìm được cơ hội, làm sao có thể bỏ qua hắn, liền

cười gọi thêm người đồng sự “Tiểu Hoàng, đến đây, chúng ta quăng Tiểu Tô xuống nước đi.”

Đều là người trẻ tuổi, bình thường cũng là thích nói giỡn, nhốn nháo đứng lên, không có e dè gì hết, quả nhiên Tiểu Hoàng cùng lão ranh ma từ dưới nước đi lên bờ, hi hi ha ha khiên Tô Việt xuống nước, không để ý Tô Việt mặt đầy kinh hoảng “Hoàng ca, Trương ca ta không biết bơi mà, thật sự đó.” Thế nhưng hai người kia làm sao nghe hắn la to, “Bùm” một tiếng đã đem Tô Việt quăng vào trong nước.

Nước sông đục ngầu mạnh mẽ tràn vào miệng Tô Việt, Tô Việt bị ngộp ho sặc sụa, chỉ thấy hắn ra sức quẫy đạp trong nước, trên bờ vài đồng sự bắt đầu cũng còn cười nhìn hắn náo nhiệt, nhưng về sau lại mọi người cảm thấy không được bình thường.

Đúng lúc này, một người vội vàng từ cách đó không xa chạy tới, “Bùm” một tiếng nhảy vào trong nước, ra sức hướng nơi Tô Việt đang từ từ chìm xuống bơi tới, lúc này, mọi người mới thật sự biết Tô Việt không biết bơi, vội vàng lao xuống nước, hướng nơi Tô Việt rơi xuống nước bơi lại, ba chân bốn cẳng cùng người nọ hướng lại đây cứu Tô Việt, đem Tô Việt hôn mê từ trong nước lên bờ.

“Các ngươi tính hại chết hắn hay sao hả? Biết rõ hắn không biết bơi, còn ném hắn xuống nước?” Người nọ vừa lên bờ liền chửi ầm lên, mọi người lúc này mới nhìn rõ hắn cư nhiên là tên côn đồ ở nhà ga, La Mân, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

La Mân một bên mắng, một bên rối ren ấn ấn bụng Tô Việt, chỉ thấy Tô Việt “Ôi” một tiếng, theo trong miệng phun ra rất nhiều nước, chầm chậm tỉnh lại.

Mọi người thấy Tô Việt tỉnh lại, mới thả lỏng người một chút, hai người trêu chọc Tô Việt bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nếu không có La Mân nhảy xuống cứu người trước, vạn nhất Tô Việt có cái cái gì không hay xảy ra, bọn họ sẽ mang tội mưu sát.

“Tiểu Tô, ngươi không sao chứ? Thực xin lỗi, chúng ta thật không biết ngươi không biết bơi, thấy ngươi muốn đi theo chơi, còn tưởng rằng ngươi dù thế nào cũng …” Tiểu Hoàng vội vàng giải thích.

Tô Việt vô lực khoát tay “Không có việc gì, các ngươi cũng không phải cố ý mà”

Mọi người gặp tình hình ra như vậy, cũng không còn hứng thú bơi tiếp nữa, nhìn Tô Việt vẻ mặt tái nhợt, phải đưa hắn đến bệnh viện thôi.

“Không cần, ta không sao.” Tô Việt thấy tất cả mọi người băn khoăn, chính mình cũng ngượng ngùng, “Ta không sao, trở về nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, các ngươi đừng để ở trong lòng.”

La Mân trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái “Ai nói ngươi không có việc gì hả? Không được, nhất định phải đến bệnh viện mới được, coi chừng lưu lại di chứng nữa.” Hắn cõng Tô Việt bước đi, Tô Việt nói hắn thế nào, hắn cũng không lên tiếng.

Mọi người nhất thời cảm thấy được không thú vị, đều mặc xong quần áo định đi theo nhưng Tô Việt ngăn cản không cho tất cả mọi người đi cùng “Ta không sao, các ngươi đều trở về đi, ta một chút nữa cũng trở về trạm ga, không có việc gì.”.

“Ngươi như thế nào lại chạy đến nơi này vậy?” Đợi cho tới lúc không còn ai nữa Tô Việt mới nhớ tới hỏi La Mân, sao hắn lại trùng hợp có mặt ngay lúc mình gặp chuyện không may.

“Còn hỏi ta, ta hỏi ngươi, ngươi chạy tới nơi này làm gì vậy?” La Mân hầm hừ nói, thật khó khăn lắm mình mới nghĩ thông suốt, chạy đến trạm ga tìm hắn, kết quả người ta nói, Tô Việt theo mọi người đi bơi rồi, mình lại ba chân bốn cẳng đi tìm hắn, kết quả liền phát hiện hắn bị người ta ném xuống sông.

“Ta, ta đến đây chơi.” Tô Việt ở trên lưng La Mân, mặt hơi hơi có chút nóng, làm sao cũng không có thể nói mình là bởi vì nhớ tới ráng đỏ ngày đó mới đến nơi này.

“Ngươi còn cãi bướng nữa.” La Mân trong lòng đã vui vẻ hơn một chút, hắn mơ hồ cũng đoán ra Tô Việt tại sao tới nơi này chơi, kỳ thật Tô Việt cũng không giống hắn nói ghét mình như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui