Giữa Hè

La Mân giờ phút này tâm tình lại giống như là chim nhỏ xổ ***g nhảy nhót, hắn cao hứng đến nỗi muốn ca hát vang trời, kỳ thật từ nhà ga đến Thành Đông cũng không xa, nhưng La Mân lại toàn kiểm những con đường nhỏ hẻo lành mà đi, Tô Việt có chút kỳ quái hỏi “La Mân, ngươi nhớ không lầm đường đó chứ?”

La Mân nghe hỏi trong lòng hơi xốn một chút, lại vẫn như cũ đầy dũng khí nói “Ta như thế nào lại nhớ lầm, chính là con đường này.”

Thật vất vả mới tới nơi, La Mân chở Tô Việt đuổi tới Thành Đông, quán gà nướng kia đã muốn kín người hết chỗ.

“Nhiều người như vậy a.” Tô Việt hô nhỏ.

La Mân có chút bực mình, thật vất vả mới mời được Tô Việt đến

nơi này cư nhiên không có chỗ ngồi trống, hắn đảo mắt nhìn quanh, thật mạnh đánh lên trên người một người ngồi ở cạnh cửa, sau đó lớn tiếng vang lên “Ta nói ngươi sao lại thế này a, ăn cơm không chú ý như vậy, ngươi nhìn xem, chiếc đũa gắp đồ ăn của ngươi đều văng lên y phục của ta.”

Ngồi gần cánh cửa chính là một đôi tình nhân, xem ra cũng sắp ăn xong rồi, lúc này trừng mắt với tiểu tử ngồi ở bên ngoài “Ngươi tính gây sự phải không? Rõ ràng là ngươi đụng phải ta, ngươi như thế nào còn nói ta làm thức ăn văng trên người của ngươi hả.”

Tô Việt sợ La Mân gây chuyện, vội vàng kéo cánh tay của hắn “La Mân, ta đi thôi, ta không muốn ăn gà nướng, ta đến nơi khác ăn đi.”

La Mân lại bỏ ra tay hắn, tức giận hướng người kia nói “Như thế nào, anh bạn, muốn đánh nhau sao?” Nói xong, hắn hơi hơi lộ ra vết thương trên bụng vừa mới khép lại tốt, vẻ mặt khiêu khích nhìn người kia, chỉ thấy bạn gái hắn vội vàng lôi kéo bạn trai mình “Hàn Phong, ta đi thôi, dù sao cũng ăn xong rồi.”

Người kia cả giận nói “Không đi, tên này này rõ ràng là gây sự mà.”

Cô gái kia vội vàng vén màn, kéo bạn trai đi ra, lúc này, La Mân mới vui rạo rực ngồi xuống, nhân tiện nhìn về phía Tô Việt “Tô Việt, lại đây ngồi, ta mời ngươi ăn gà nướng.”

Đã thấy Tô Việt lúc này đã muốn đen một mặt, hắn lạnh lùng nói “Cám ơn ngươi, ta không đói bụng.” Xoay người bước đi.

La Mân vội vàng hướng về phía người phục vụ nói “Ai, phiền toái ngươi lau lau cái bàn, ta lập tức tới.” Sau đó đuổi theo.

“Tô Việt, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì lại mất hứng?” La Mân cẩn thận nghĩ, mới lúc nãy còn tốt đẹp vậy mà, như thế nào lúc này thay đổi bất thường rồi?

“Ta không quen nhìn ngươi ức hiếp người khác.” Tô Việt đột ngột dừng bước, trước mắt lửa giận nhìn chằm chằm La Mân “Ngươi cho rằng hành động của mình thật vĩ đại sao? Ta cho ngươi biết, ngươi quả thực buồn cười tới cực điểm, ngươi dựa vào cái gì mà tùy tiện như vậy, ai cho ngươi quyền lợi có thể khi dễ người khác vậy chứ.” Hắn phẫn nộ nhìn về phía La Mân “Ta hối hận vì đáp ứng với ngươi cùng nhau ăn cơm.”

La Mân trên mặt lộ ra biểu tình thật nặng nề bị thương, trong ánh mắt của hắn đều là ủy khuất “Tô Việt, ta chỉ là muốn mời ngươi ăn một bữa thật ngon mà thôi, tìm một chỗ ngồi, ta xem qua, bọn họ đã muốn ăn xong rồi, bằng không ta sẽ không làm như vậy.”

Tô Việt hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước.

“Tô Việt, ngươi đừng bỏ mặc ta a, Tô Việt ta sai lầm rồi vẫn không được sao?” La Mân lên tiếng với vẻ hối lỗi “Lần sau, ta không bao giờ …như vậy nữa, ngươi đừng không phản ứng ta a.”

Tô Việt không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước, La Mân ngơ ngác đứng ở ven đường, vẻ mặt Tô Việt quyết tuyệt làm cho trong lòng của hắn khủng hoảng không thôi, ta đây là làm sao vậy, vì cái gì hắn không để ý tới ta, lòng lại đau như vậy chứ? La Mân hơi hơi nghi hoặc hoặc, chỉ thấy Tô Việt càng chạy càng nhanh, rốt cục lại chạy đi mất dang.

Tô Việt chạy về nhà ga chỉ cần không đến 10 phút đồng hồ, trong lòng càng thêm thống hận La Mân đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi lừa gạt mình, hắn vừa ăn đá bào, một bên trong lòng âm thầm mắng La Mân.

“Tô Việt.” La Mân ủ rũ đứng trước cửa phòng Tô Việt, cũng không dám tiến vào, trong tay còn mang theo một chiếc túi to, bên trong hiển nhiên là gà nướng đóng gói.

Tô Việt đi qua, cũng không thèm nhìn hắn một cái, đóng cửa lại, ai biết La Mân cũng không đi, liền đứng ở nơi đó giống tên ngốc, dự báo thời tiết nói hôm nay buổi tối sẽ có mưa, quả nhiên trong chốc lát, đã ấm ầm đổ mưa, Tô Việt đọc sách trong chốc lát, nhịn không được phiền lòng đứng lên.

“Ngươi rốt cuộc có đi hay không, đừng đứng ở nơi này làm cho ta tức giận.”

La Mân sắc mặt có chút trắng bệch, đầu của hắn cùng quần áo cũng đã bị gió thổi mưa tạt làm cho ướt đẫm, trong ánh mắt tràn ngập thương tâm “Tô Việt.” Hắn hơi hơi có chút phát run, nhưng mà vẫn không dám tiến vào, chỉ đứng ở cửa ký túc xá Tô Việt khẩn cầu “Ta có mang đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi để ta đi vào được không?”

Vừa rồi La Mân bị mưa làm ướt Tô Việt cũng đã có chút mềm lòng, lúc này mắt thấy bộ dáng hắn thật đáng thương, ***g ngực hít một hơi, “Vào đi.”

Nói xong đứng lên, đem khăn mặt đưa cho La Mân “Tự mình lau khô đi, ta ghét nhất bị ướt.”

La Mân vui mừng tiếp nhận khăn mặt, cởi áo sơ mi bị ướt ra, lau lau ở trên người, tuy rằng vết thương không ít, nhưng mà thân hình La Mân vô cùng cân xứng, cơ thể rắn chắc, thật khó mà dời mắt đi, Tô Việt hơi hơi cau mày, xoay đầu đi, dáng người mình nếu cùng La Mân so sánh, vậy có vẻ rất gấy yếu, hắn hơi hơi cười khổ, rốt cuộc đứa nhỏ nhà nghèo cùng đứa nhỏ nhà giàu đúng là không giống nhau a.

La Mân lau khô người xong, lúc này mới dám đến gần Tô Việt “Ngươi, không tức giận nữa chứ?” Hắn hỏi lấy lòng “Ta có mang đồ ăn cho ngươi đây, ngươi thừa dịp còn nóng ăn đi.”

Tô Việt không thèm liếc hắn một cái “Cám ơn, ta ăn rồi, chính ngươi giữ lại ăn đi.”

La Mân lại tiếp tục khổ sở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui