Đã bao giờ cậu nghĩ, nếu bản thân trượt Chuyên sẽ có loại cảm xúc gì không?
________________________________
Tôi mở chiếc máy tính 5 năm tuổi của mình lên, máy đã có tuổi đời lâu như vậy nên không tránh khỏi khi mở các web phải chờ trong 2-3 phút.
Mở YouTube, chọn vào danh sách phát bản thân hay nghe.
Lấy đề và giấy ra bắt tay vào giải.
Đề Chuyên Toán nói khó lại không khó lắm, ngồi suy nghĩ một chút là xác định được hướng làm.
May mắn kiến thức nâng cao tôi đều đã ôn qua và nhuần nhuyễn, đây xem như nền móng vững chắc trong việc ôn thi.
Tôi thích Toán từ năm lớp 7, chỉ trong học kì 1 đã học sang tận kiến thức kì 2.
Mỗi lần giải xong một bài tập khó thay vì nản chí và trưng bộ mặt chán chường ra thì tôi lại vui vẻ vô cùng.
Tôi như ngọn lựa bừng bừng khí thế của tuổi trẻ rực cháy trong những năm cuối cấp cùng đội tuyển Học Sinh Giỏi.
[ Tuổi trẻ cứ hết mình làm việc bản thân thích, sau này dù ngoảnh đầu nhìn lại thấy được một tuổi trẻ đầy nhiệt huyết với nhưng điều mình yêu thích.
Xem ra năm tháng đó không hề uổng phí.
]
Đối với tôi được đồng hành cũng đội tuyển Học Sinh Giỏi của trường đã là niềm vinh dự, cách mà tôi và các cậu khác trong đội tuyển báo đáp công ơn của các thầy cô ôn cho đội tuyển chính là lần lượt có giải trong 2 kì thi Huyện và Tỉnh.
________________________________
Bây giờ đã là 11 giờ đêm.
Đã giải gần hết đề Chuyên năm ngoái, tôi cảm thấy nên dừng lại dù gì cũng gần khuya.
Rời khỏi chỗ ngồi, tôi thu dọn đồ dùng học tập, sấp xếp bàn học gọn gàng, cất các đề thi thử vào ngăn kéo dưới bàn học.
Nhìn xấp đề mình đã giải trong nửa năm qua, người tôi run lên.
Không biết từ khi nào mà đã nghĩ đến chuyện trượt Chuyên.
Chưa kịp nhận thức thì trên hai hàng mi đã có những giọt sương sớm.
Tôi không hề cất bước rời đi cứ chôn chân tại chỗ, nhìn xấp đề trên tay mãi.
Nước mắt cứ thế lưng tròng.
Sợ lắm, tôi sợ trượt Chuyên.
Khi đó, chẳng biết bản thân sẽ đi về đâu, tương lai tươi sáng tôi vẽ ra trong tích tắc sụp đổ.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, thoáng chốc đã gần ngày thi, thời gian từ bây giờ đến ngày thi còn 3 ngày.
Khoảng cách càng rút dần như đang thiêu đốt tôi từng giây từng phút.
Cả đêm hôm đó, tôi ngồi trong góc phòng gục mặt mà khóc, dù hứa với bố mẹ không tự đặt áp lực lên bản thân mình nhưng không thể không cảm thấy áp lực, đôi vai gánh cả ước mơ tuổi trẻ của tôi nặng dần.
Tôi gào lên trong bất lực, đêm hôm nay lại là một đêm dài.
Nếu thật sự trượt NV1 thì tất cả mọi người đều cười chê.
"Nhất Tỉnh cơ đấy, đến thi lớp 10 điểm chả ra hồn."
"Cứ như nó mua giải."
"Ba mẹ nó chắc nhục mặt lắm đây, thi giải Tỉnh cho cao rồi bây giờ không đỗ trường Chuyên"
Bên tai văng vẳng những lời nói cười chê.
Đầu óc thì cứ ong ong.
Hình ảnh đồ vật trước mắt nhoè dần đi, mờ mờ ảo ảo vô cùng.
Thứ tôi thấy sau đó chỉ là một màu đen kịt.
Có những nỗi lo toang ám lấy chúng ta đến cả đời cứ như đi qua một đám khói, mùi khen khét ám lên quần áo, dù giặt giũ sạch sẽ nhưng vẫn còn mùi thoang thoảng.
[ Trượt Chuyên không phải điều tồi tệ, nếu không có cánh cửa này thì có cảnh cửa khác mở ra chào đón chúng ta.
]
_____________________________________________
Cảm ơn đã đọc chương 4: .
Mong chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau dài lâu.
Nếu thích truyện tôi viết, hãy bình chọn nhé!