Những vệt nắng chiếu rọi lên mặt tôi, lờ mờ ánh sáng chói loá của ngày mới.
Mở mắt ra đã thấy bản thân nằm dưới sàn từ lâu, ngờ ngợ nhận ra vì hôm qua quá mệt, tôi ngủ lúc nào không hay biết.
Cả người ê ẩm vì nằm dưới sàn gạch này.
-Tch, ôi cái lưng yêu dấu của tôi ơi.
Tôi ngồi dậy, cơn tê chân liền kéo đến, thốn đến tận não.
Mất một lúc lâu tôi mới ngồi dậy rồi đi ra phòng khách, trong khoảng thời gian đó, không dám nhút nhích dù một tí bởi nếu tôi làm vậy sẽ điếng người ngay lập tức.
Thật may khi không phải chuột rút.
-Con chào buổi sáng bố mẹ ạ!
Ngó đầu ra phòng khách, tôi nói lớn.
-Con gái con đứa, ngủ như lợn.
Giọng bố đầy khiêu khích có phần châm chọc.
-Xí, đó là thời gian nghỉ ngơi bù của con đó, bố thì biết chắc.
Tôi không thèm nhìn bố lấy một cái, tiến về phía mẹ.
-Hôm nay nhà mình ăn gì thế mẹ?
-Canh bí đỏ hầm hạt sen, món con thích đó.
-Chị Mẹ hôm nay đẹp quá ạ, siêu đẹp gái luôn chứ đùa.
Tôi chớm mắt mấy cái liền, nhìn mẹ với ánh mắt đầy yêu thương.
-Thưa chị, tôi đây đẹp sẵn mới sinh ra chị thừa hưởng nét đẹp như thế.
Lại bảo sai đi.
Mẹ nhìn tôi, hãnh diện nói.
-Thì con chỉ khen thôi.
Sau đó, tôi vệ sinh cá nhân.
Cũng đã đến giờ ăn trưa, giúp mẹ dọn đồ ăn ra bàn.
Mở tủ lấy bát, đũa, muỗng để trên mâm, sau nó múc canh ra bát to, thịt kho ra đĩa.
Một nhà ba người vào ăn bữa cơm, với tôi hạnh phục đơn giản được ngồi ăn cùng bố và mẹ.
Như bao bữa cơm của mọi nhà, tivi lúc này sẽ hiện lên các chương trình phỏng vấn học sinh nghèo vượt khó, đạt học bổng abcdxyz, điều này lại khiến bữa cơm nhà tôi căng thẳng hơn.
"Em học sinh Lê Minh Anh gia đình có hoàn cảnh khó khăn nhưng không vì vậy em nhụt chí.
Hằng ngày, em giúp bố mẹ làm việc, sau đó lại chăm em nhỏ.
Vào thời gian rảnh ít ỏi em liền học tập, không dành khoảng thời gian ấy nghỉ ngơi.
Sau bao nhiêu nỗ lực, Minh Anh đã đạt học bổng toàn phần của RMIT University ----"
Tiếng tivi cứ vang vọng trong căn nhà, không một tiếng nói chuyện.
-Con nhà người ta đấy, nhìn con nhà mình muốn cưng, cưng vô lây.
Bố lên tiếng đầu tiên, giọng điệu chọc ghẹo tôi.
Không biết từ đâu, dạo này bố học trên TikTok các câu ghẹo người khác đến muốn khóc.
Mạng xã hội phát triển nhanh không vì thế bố là người tối cổ, bố luôn cập nhật các xu hướng mới...
-Bố nói thế thì oan cho người con xinh yêu của bố lắm.
-Thế bố nói không đún-g--.
-Bố mày cứ ghẹo con, học ba cái linh tinh trên TikTok rồi ghẹo người này đến người khác, có ngày ra đường mà ở đấy nhá.
Giọng mẹ cắt ngang lời bố, ánh mắt hình viên đạn nhìn bố chằm chằm.
-Ơ-ơ anh có ghẹo gì đâu, em biết ấy mà.
Bố gãi đầu, cười cười nói.
Thường ngày thì cứ ghẹo tôi với mẹ mãi, đợi đến khi mẹ nóng thì bố lại im bặt.
Đây mới gọi là "nóc nhà".
-Đúng là mẹ của con.
Để xem bố còn dám bật nóc nữa không hihi.
Quay sang nhìn bố, sau đó tôi đưa ngón like trước mẹ.
-Hai ngày nữa thi rồi, sắp xếp thời khoá biểu học tập cho đàng hoàng.
Mấy ngày cuối không thức khuya nữa đâu nhé cô gái, phải ngủ sớm trước 10 giờ tối.
Ôn không áp lực quá, dù kết quả có như thế nào thì mẹ vẫn tự hào về con.
Bàn tay của mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
-Bảo Yến thi cho tốt, thi xong rồi bố đưa đi du lịch.
Chốt kèo đấy.
-Đi Đà Nẵng nhé bố.
Tôi cười nhếch mép, theo đó là ánh mắt lắp lánh như sao trời nhìn bố "yêu dấu" của tôi.
-Thủ khoa rồi tính nhé CON GÁI YÊU VẤU.
Bốn chữ "CON GÁI YÊU VẤU" này tại hạ không nhận nổi.
Hè nên nắng nóng vô cùng, đi biển mùa này thì hết nấc.
Thế thì lại có động lực rồi.
-Để con cho bố xem, thế nào gọi là kĩ năng của "CON GÁI YÊU VẤU" của bố.
-Hai bố con ăn nhanh đi, đồ ăn nguội thì tự mà hâm lại ăn đấy.
-Dạ, mẹ
-Anh biết rồi vợ.
Bố và tôi khép nép như thiếu nữ 18, gắp từng đũa nhỏ mà ăn.
Hổ không gầm tưởng rừng xanh vô chủ.
Nếu có thứ gì làm tôi và bố sợ nhất, thì đó là mẹ.
Bình thường mẹ rất hiền hậu, nụ cười ấm áp của mẹ là thương hiệu của nhà này nhưng khi mẹ nóng thì mẹ như một người khác, chửi người rất thấm.
Từ đó bố và tôi không dám làm mẹ nóng nữa....
Mẹ nói không áp lực nhưng tôi không thể không như thế.
Từ trước đến giờ, cứ đến một kì thi lớn, tôi lại vô cùng áp lực, khi đó lại tự làm đau bản thân.
Thật ra ghét bản thân rất nhiều, dù tôi có cố gắng bao nhiêu thì vẫn chưa đủ.
Không thoả mãn với những thứ tôi có, càng ngày mong ước càng cao, tôi phải vương tới nó.
Những cuốn sách, tập ôn toán khi xếp lên nhau, phút chốc đã cao bằng nửa người tôi.
Những thứ tôi đã có và đang có chỉ là một trang sách nhỏ trong quyển sách dày chứa đầy tri thức.
_____________________________________________
Cảm ơn đã đọc chương 5.