Mấy lời này của Thẩm Hựu Thanh làm Ngụy Tư Triết có hơi không tiếp nhận nổi, bởi lẽ anh luôn nghĩ, giữa bạn bè chân chính dù tháng năm có trôi qua bao lâu, cũng không bao giờ tồn tại hai chữ “từ bỏ” này.
Ngay cả khi phận số vần xoay làm mối quan hệ không thể tiếp tục duy trì, dù từng tổn thương từng đau đớn, thì đến cuối cùng vẫn sẽ gặp lại nhau vào một thời điểm nào đó trong tương lai.
Đến lúc ấy, họ nhất định có thể rũ bỏ sự cố chấp ngày trước, hóa giải hiểu lầm, thoải mái giảng hòa với quá khứ và trung thực đối diện với con tim mình.
Đúng lúc này vợ Thẩm Hựu Thanh vào nhà, mời Ngụy Tư Triết và Sở Gia Hòa ở lại ăn bữa cơm mới khiến anh không khách sáo nhiều hơn nữa, lập tức đứng dậy đáp lại ý tốt của cô.
Con gái Thẩm Hựu Thanh kéo tay Sở Gia Hòa vào nhà, không đợi ba nhắc nhở đã tự giác chào hỏi: “Con chào chú Ngụy ạ.”
Ngụy Tư Triết vừa mỉm cười lên tiếng trả lời đã nghe cô bé quay sang nói với Sở Gia Hòa: “Anh Gia Hòa ơi, mẹ em nấu cơm hơi bị ngon á, anh phải ăn thêm mấy bát nữa đó nha.”
Ngụy Tư Triết: … Vai vế cách nhau hơi xa.
Bàn đầy ắp món ngon, Ngụy Tư Triết phải lái xe nên lấy trà thay rượu mời vợ Thẩm Hựu Thanh, Sở Gia Hòa nhờ cô chỉ mình cách làm món “viên ngọc trai*”.
Món ăn miền quê dân dã thơm ngon, Ngụy Tư Triết tưởng rằng có gia đình bữa cơm sẽ khá khuôn phép, không ngờ suốt bữa bàn ăn rôm rả tiếng nói cười, bát dĩa sạch bong đầy thỏa thuê.
Trước khi đi, Ngụy Tư Triết hút điếu thuốc trong sân với Thẩm Hựu Thanh.
Bạn bè với nhau có nhiều thứ trong lòng không cần phải nói rõ ra, mà cứ giấu trong men rượu, chôn trong khói thuốc, giao cho thời gian chứng minh.
Ngụy Tư Triết lên tiếng: “Chờ cậu sửa soạn bên nhà xong, ba người bọn tôi sẽ đến đón cậu.”
Thẩm Hựu Thanh cúi đầu, khoanh tay đá cục đá bên chân ra, chậm chạp nhưng cố gắng gật gật đầu.
Sở Gia Hòa chào tạm biệt hai mẹ con, đeo ba lô đi đến bên này.
Thẩm Hựu Thanh dụi tắt điếu thuốc, xua khói lập lờ trong không khí đi.
Ngoài cảm kích ra Thẩm Hựu Thanh còn rất ngưỡng mộ từ lời nói đến con người Sở Gia Hòa.
Thẩm Hựu Thanh đang định mở miệng lại bị Sở Gia Hòa đi trước một bước: “Tuy rằng câu này tôi đã viết trong thư rồi, nhưng vẫn cần nói trực tiếp một lần nữa.”
Thẩm Hựu Thanh nhìn thẳng vào Sở Gia Hòa, sắc mặt y dịu đi, hạ nhỏ giọng: “Anh Thẩm, mong anh có thể thông cảm cho tôi mấy ngày quấy rầy đường đột vừa rồi.”
Thể diện và tôn trọng giữa người với người Sở Gia Hòa đều đạt đến trình độ cao nhất, Thẩm Hựu Thanh nhất thời không nói nên lời, trong đôi mắt ngập sự xúc động.
Lưng nóng rẫy lên, chẳng biết có phải tại phơi nắng không đây, anh ta đáp: “Cảm ơn cậu, Sở Gia Hòa.”
Ngồi vào xe, khởi động máy, trên gương chiếu hậu in bóng cả gia đình Thẩm Hựu Thanh đứng đó.
Sở Gia Hòa hạ cửa sổ xuống vẫy vẫy tay, thời gian trôi qua quả thật có khả năng thay đổi rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng vẫn không sánh kịp những gì do con người đắp nặn nên.
Ngụy Tư Triết gắng kìm chế tâm trạng mình suốt đường về, cố không để ánh mắt mình hướng về phía Sở Gia Hòa, kẻo lại không có tâm trạng lái xe.
Ngoài kính chắn gió là ánh mặt trời xa xôi đến bất tận.
Ngày sau, tâm nguyện thuở ban đầu, hoài bão, lý tưởng của bốn người không chỉ còn là những hoài niệm, tương lai phía trước khoáng đạt vô hạn.
Lướt qua ánh hoàng hôn về đến nhà, vừa mới đóng cửa lại, Sở Gia Hòa đã bị Ngụy Tư Triết khóa chặt cứng vào lòng, sức mạnh đến nỗi khiến y phải ngửa cổ ra sau để giảm bớt cơn đau ở thắt lưng.
Dỗ dành, an ủi, yêu chiều qua đi, Sở Gia Hòa xoa xoa tóc anh, Đại Bôn và Siêu Bào trong bể cá rẽ nước bơi về phía bên này, phòng khách tỏa hương gỗ thông dịu nhẹ.
Ngụy Tư Triết thì thầm bên tai Sở Gia Hòa: “Em làm được điều bọn anh không ai làm được.”
“Mối quan hệ giữa người với người rất phức tạp, đôi khi rất khó để nói ra rõ ràng bằng nguyên tắc, cũng chẳng thể phân biệt được đúng sai bằng lý trí.” Sở Gia Hòa nói: “Người bạn càng quan trọng, lại càng khó chủ động tiến một bước giảng hòa.”
“Nhưng là một người ngoài cuộc, em nhìn mọi việc đơn giản hơn các anh nhiều lắm.”
Ngụy Tư Triết hỏi: “Em cố gắng nhiều tới vậy, nhỡ đâu không được như em mong đợi, Thẩm Hựu Thanh không chịu gặp chúng ta thì sao?”
“Em từng hỏi anh Hà, anh ấy nói thái độ của Thẩm Hựu Thanh trước sự nghiệp rất giống các anh.
Một người kiên trì, thậm chí có chút chấp nhất như thế tất không dễ dàng từ bỏ sự nghiệp mình nhiệt tâm theo đuổi.” Sở Gia Hòa đáp: “Đó là một trong những lý do em chắc chắn Thẩm Hựu Thanh sẽ đồng ý gặp mặt.”
Ngụy Tư Triết tiếp tục hỏi: “Một trong? Vẫn còn những lý do khác nữa à?”
“Thêm nữa, em tin tưởng bốn người các anh, mặc cho vài năm đã qua, anh, Hà Nguyên, Tề Khiêm, Thẩm Hựu Thanh, các anh vẫn mãi là những người bạn quan trọng nhất của nhau.”
“Các anh ấy đã từng dõi theo anh.” Sở Gia Hòa nói: “Sau này, em cũng sẽ cùng các anh ấy dõi theo anh thêm một lần.”
Ngụy Tư Triết không nhận ra giọng nói của mình hơi bất ổn: “Gia Hòa, em làm cho anh nhiều quá.”
“Bấy nhiêu đã là gì chứ, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu mà.” Sở Gia Hòa đưa tay xoa mặt Ngụy Tư Triết, nhìn vào đáy mắt anh, dịu giọng cất tiếng: “Em làm tất cả những điều này chỉ vì một mục đích, đó là mong người em yêu sẽ một đời không ôm tiếc nuối, ánh mắt vẫn mãi sáng ngời.”
Vừa xong bữa tối một cái Ngụy Tư Triết đã thay đồ ngủ, kéo Sở Gia Hòa lên giường thật sớm với kế hoạch ba giờ sáng dậy lên núi Bách Vọng ngắm mặt trời mọc.
Kết quả không ngoài dự đoán tí nào, hai người lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Đồng hồ báo thức không đánh thức được Ngụy Tư Triết, Sở Gia Hòa tắt chuông, dựa vào đầu giường trong giây lát cho tỉnh táo, lát sau y cúi cười xuống, thơm một cái chóc lên má anh.
Ngụy Tư Triết sống ba mươi tư năm trời lần đầu tiên tỉnh dậy thế này —— Anh bị Sở Gia Hòa hôn tỉnh.
Đèn pha sáng choang rạch ngang bóng tối, chiếc Porsche lái về núi Bách Vọng phía Đông thành phố Bắc Thần.
Sắc trời tờ mờ chuyển màu xanh thẫm, có tia sáng bàng bạc lấp ló hiện ra nơi chân trời, xe băng băng trên con đường đèo quanh co, rẽ vào bãi đỗ xe bên sườn núi.
Cách đó không xa là một dài quan sát nho nhỏ, nằm ở chỗ heo hút nên xung quanh không có ai sinh sống, lúc này cũng không có ai chú ý.
Sở Gia Hòa nắm lấy tay Ngụy Tư Triết, đôi bên hành động nhất trí, y vừa đi vừa hỏi: “Sao lại muốn dẫn em đi xem mặt trời mọc?”
“Lần cuối cùng anh đến đây là năm mười tám tuổi, đi cùng ba mẹ trước lúc xuất ngoại.” Ngụy Tư Triết trả lời: “Hồi đó anh có rất nhiều hy vọng cho tương lai mình, bên cạnh anh là hai người anh yêu mến nhất.”
Sở Gia Hòa cười cười: “Bây giờ thì sao ạ?”
“Bây giờ anh có nhiều hy vọng hơn nữa vào đôi ta.” Ngụy Tư Triết nói: “Nên muốn có em đi cùng anh, lần nữa trở lại ngắm nhìn mặt trời lên.”
Sở Gia Hòa đặt hai tay lên lan can, gió núi đang thổi, bầu trời lờ mờ tinh sương.
Y nhìn ra phía xa, cất tiếng nhẹ tênh: “Tư Triết.”
Ngụy Tư Triết đáp: “Ừ?”
“Em không giúp gì được cho công việc của anh.” Sở Gia Hòa nói: “Nhưng em sẽ luôn là sức mạnh ở bên.”
“Mặc kệ ngoài kia có gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở đi nữa, nhưng về nhà rồi, hai đứa mình sẽ xoa dịu, chữa lành cho nhau anh nhé.”
Đuôi mày thấp thoáng ý cười, Ngụy Tư Triết hỏi: “Em giúp anh còn chưa đủ nhiều à? Chẳng lẽ muốn làm “siêu nhân” hửm?”
Ánh sáng bốn bề chậm chạp nhuộm màu đỏ cam, Sở Gia Hòa khẽ mím môi, nói: “Vẫn chưa đủ, Tư Triết à.”
Ngụy Tư Triết quay đầu nhìn y, Sở Gia Hòa nở nụ cười: “Vì để tâm đến anh nhiều quá đi, nên em cứ cho rằng những gì mình làm còn lâu mới đủ.”
Mặt trời đỏ ối mọc lên sau dãy núi, Ngụy Tư Triết hít một hơi sâu không khí trong lành giữa núi rừng, chậm rãi lại gần vén lọn tóc rối về sau tai Sở Gia Hòa.
Cả hai cùng lúc nghiêng về phía sau, ánh sáng rót đầy cánh môi cứ khép dần lại.
Một nụ hôn trìu mến mà nồng nàn chạm đến tận cùng linh hồn.
Ngụy Tư Triết nghĩ, người yêu của anh là Sở Gia Hòa đấy, nên con đường anh đi sắp tới đây dẫu có phẳng lặng hay gập ghềnh chông gai, thì cuộc đời này của anh sẽ luôn là một chiến thắng.
Ngụy Tư Triết nói: “Gia Hòa à, anh biết phải yêu em thế nào cho đủ.”
Sở Gia Hòa đáp: “Thế này là đủ.”.