33
Kỳ học cuối cùng của Lâm Hiên cũng bắt đầu rồi, sáng sáng sẽ cố gắng uống sữa đậu nành Từ Thương làm, bữa trưa sẽ ôm cây đợi thỏ chờ Từ Thương vơ tạm mấy thứ trong căn tin đến, cho tới khi buổi tối, Lâm Hiên mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỏi vì cuối cùng Từ Thương cũng có chút thời gian nấu cho y vài thứ, cái dạ dày phải trải qua một ngày phong ba bão táp cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Cứ như vậy, dưới sự quản lý, à không, cưỡng chế của Từ Thương, chứng kén ăn của Lâm Hiên đã có sự tiêu giảm, mặc dù chỉ có một chút xíu, nhưng dù thế nào đi nữa, cơm tập thể đã có thể ăn được một chút, theo như lời Trịnh Viễn nhận xét, thì đó chính là, chỉ là một bước nhỏ của Lâm Hiên, nhưng lại là một bước dài của hòa bình thế giới.
Quan hệ giữa hai người cũng có những biến hóa nhỏ, tuy rằng Lâm Hiên chẳng có chút thay đổi gì, vẫn làm nũng, kể cả xét về mặt tâm lý hay là sinh lý, ngày càng có vẻ giống Kiều Kiều, nhưng lại bắt đầu tiếp nhận những động tác thân mật nhỏ của Từ Thương, tỷ như ở căn tin, Từ Thương sẽ sờ đầu y nhiều một chút, nói không chừng y sẽ ăn thêm được một miếng cơm.
Đối với chuyện này, Từ Thương có hai lý do quang minh chính đại để giải thích, một là, Lâm Hiên đang đi trên con đường đúng đắn về vấn đề ăn uống, thứ hai, đó là Lâm Hiên càng ngày càng cho rằng mình chính là một con cún cảnh.
Từ Thương lười đoán Lâm Hiên đang nghĩ cái gì, kiểu gì chẳng có ngày rõ ràng, chỉ là bây giờ thời cơ chưa đến mà thôi.
Hoặc là nói, lúc này cứ như thế thôi, vậy cũng tốt rồi.
À, còn một vấn đề nữa, đó là Kiều Kiều ngày càng to, ngày càng tốn diện tích!
Lúc trước người đem Kiều Kiều về chính là Lâm Hiên, Từ Thương còn nhớ rõ nguyên nhân y đem nó về là vì để ăn, cái tên này tuyệt đối sẽ không thừa hơi mà đi nghiên cứu động vật sống.
Lúc Kiều Kiều mới tới, chính xác cả người toàn màu trắng, giống như một cục bông xù, khi cuộn tròn ngủ bên cạnh Lâm Hiên, ngay lả một đại lão gia như Từ Thương cũng phải tán thưởng một câu vô cùng đáng yêu.
Chính là có những khi, cuộc sống không như người ta mong muốn, Kiều Kiều không thể cứ mãi là chú cún nhỏ lông xù, bộ dạng lúc được nửa tuổi, Từ Thương đã phải nghiêm túc đánh giá lại nó. Vận dụng một chút tri thức của mình về chó, chẳng có lẽ Kiều Kiều là Samoyed…
Chính là em
……..Thật không may một điều, Kiều Kiều chính xác là Samoyed! Và không có ai nói cho nó biết sự lợi hại của thể trọng và lực công kích của nó, hai thánh trước Lâm Hiên về nhà, Kiều Kiều còn nhảy vào trong lòng Lâm Hiên, dụi dụi, cọ cọ, Lâm Hiên cũng bế nó lên mà vuốt ve âu yếm, Kiều Kiều cười vô cùng thỏa mãn.
CHính là thời điểm hiện tại, tức là đã hai tháng sau, Lâm Hiên đã chống đỡ không nổi. Có một ngày quay về phòng ngủ, Từ Thương nhìn thấy Lâm Hiên đang nửa ngồi nửa đứng trên sô pha, Kiều Kiều mừng rỡ chạy đến nhảy bổ lên người y, lực đạo lớn đến mức làm cho Lâm Hiên phải kêu lên một tiếng.
“Cái lưng già của tôi…………..!”
34
Lâm Hiên tự ngộ nhận rằng Kiều Kiều rất thông minh, có thể nghe hiểu y nói cái gì, cho nên đã cùng nó bàn bạc rất lâu, mặc dù Từ Thương không hiểu được hai sinh vật kia đang nói cái gì, cơ mà cuối cùng cũng đi đến bắt tay giảng hòa. Nhưng sự thật rõ ràng trước mắt, Kiều Kiều có thể cùng Lâm Hiên giảng hòa hay không là một vấn đề hoàn toàn khác, ít nhất tiết mục phi thân của Kiều Kiều mỗi khi Lâm Hiên về nhà vẫn không thay đổi.
Có điều, nếu tin tức Lâm Hiên bị một con chó áp đảo, cái tin này sao có thể không….làm mất mặt lão đại của một mạng lưới tình báo!
Thanh danh hắc đạo….. Sau khi trải qua vô số lần giáo huấn thảm khốc, lão đại Lâm Hiên, quyết định ra tay!
Ngày hôm nay, khi Lâm Hiên mở cửa, trong nháy mắt, y cũng không hề đứng thẳng tắp ở cửa đại, mà nhanh chóng lách mình, vì thế phi hành gia Kiều Kiều không có khả năng chuyển đổi lộ tuyến trên không, cho nên, cứ thế, tứ chi giang rộng, đập thẳng vào cửa đại nhà hàng xóm, sau đó, rất giống như một đoạn phim quay chậm, từ từ trượt xuống dưới.
…….Vì thế, khi Từ Thương bước chân lên lầu, chợt nghe thấy một giọng cười kinh dị quen thuộc của ai đó phát ra.
Sau khi về đến nhà, Lâm Hiên vẫn cười không ngừng, Kiều Kiều mặc dù bị ngã đau, nhưng vẫn bất chấp tất cả vây quanh Lâm Hiên nhiễu lai nhiễu khứ, cho đến khi Lâm Hiên không cười nữa, khôi phục trạng thái bình thường, ngồi xổm sờ sờ đầu Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, được bay có thích không?”
“Gâu!”
“Đập vào cửa có đau hay không?”
“Gâu!”
“Về sau còn như thế nữa không?”
“Ứ…. Gâu!!!”
“Ngoan lắm!”
Từ Thương ở một bên một mực im lặng không lên tiếng, hắn không nghe ra mấy tiếng kêu của Kiều Kiều có gì khác nhau, vậy thì làm sao Lâm Hiên có thể biết được là Kiều Kiều đồng ý? Ngay khi hắn vừa định mở miệng hỏi, lại nghe được Lâm Hiên khích lệ Kiều Kiều.
“Ha, Kiều Kiều này, ngày hôm nay màn phi thân của mày vô cùng đẹp mắt! Vô cùng đẹp luôn, không hổ là chó của Lâm Hiên này, lợi hại như thế!”
Từ Thương vốn định mở miệng, rất thành thật mà ngậm lại, một chủ nhân sở hữu bộ óc lộn xộn như vậy, bạn nghĩ y có một con chó thông minh, này có phải là quá phi thực tế không?
35
Cơ mà một kẻ có bộ não lộn xộn như thế, đã thành công tốt nghiệp bằng thạc sỹ, điều này khiến Từ Thương cảm thấy được, Lâm Hiên mắc chứng tâm thần phân liệt vô cùng nghiêm trọng.
Lễ tốt nghiệp của Lâm Hiên diễn ra vào mùa hè, thời điểm y giao nộp luận văn tốt nghiệp, cả người đã chẳng còn chút sức lực nào.
Từ Thương ở trong phòng bếp nấu nướng, khẽ liếc mắt ra ngoài nhìn kẻ đang cứng đờ ghé vào người Kiều Kiều trên ghế, cả người y đều toát ra một lọi khí lạ mang tên ‘không có hứng’, tất cả nét cười trên mặt đều không nhìn thấy, điều này làm cho Từ Thương cảm thấy vô cùng không quen thuộc.
Từ Thương chọn cái đĩa Lâm Hiên thích nhất, đặt miếng thịt đã hầm hơn hai giờ đồng hồ lên trên, sau đó lại trang trí rau xanh, xới thêm cơm, sau đó chuẩn bị đũa cẩn thận, rồi mới gọi Lâm Hiên lại.
Hô vài tiếng Lâm Hiên vẫn không có phản ứng, giống như cọng bún đổ lên người Kiều Kiều. Từ Thương cảm thấy phương pháp gọi bình thường như vậy lúc này không có tác dụng gì, vì thế hắn chuẩn bị đồ ăn cho Kiều Kiều, sau đó để ở chỗ của nó, vỗ tay hai cái.
Lâm Hiên có thể có tâm sự, nhưng mà Kiều Kiều thì không có, vì thế, vừa nghe thấy Từ Thương làm tín hiệu ‘ăn cơm’, Kiều Kiều lập tức lồng lên như bị điên, bỏ chạy lại gần đây, không thèm quản Lâm Hiên đang tụt mặt ở một chỗ.
“Từ Thương Thương, cậu bất công, sao có thể gọi Kiều Kiều ăn cơm mà không gọi tôi!”
Từ Thương yên lặng tựa đầu lên thành cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Có khi nào giữa tháng sáu, trời sẽ có tuyết rơi không nhỉ?
Kỳ thật, vấn đề Lâm Hiên đang phiền não vô cùng đơn giản, người ta thường lo lắng mình có thể tốt nghiệp hay không, còn Lâm Hiên thì phiền muộn vì cái lễ tốt nghiệp.
Ở đại học, người có thể học được bằng thạc sỹ là chuyện không dễ dàn, cho nên trường học sẽ tổ chức một lễ tốt nghiệp tương đối long trọng. Đương nhiên sẽ có người thân trong gia đình đến tham gia, đương nhiên điều này có thể lý giải như sau, hiện tại chính phủ đang khuyến khích kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà có một con, học tập thành công đương nhiên là điều đáng để kiêu ngạo a, cơ mà vấn đề này, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trên người Lâm Hiên.
Thời điểm tốt nghiệp thạc sỹ, Lâm Hiên lại là người học song song hai văn bằng, sẽ được đại biểu toàn thể học viên tốt nghiệp đứng lên diễn thuyết, mà bên người Lâm Hiên, vị trí dành cho ba mẹ, lại trống không.
Vốn dĩ là Trịnh Viễn sẽ tới, đủ một ghế ngồi. Nhưng năm nay, số lượng tốt nghiệp thạc sỹ ít đi, cho nên nhà trường dành cho mỗi học viên hai ghế ngồi cho người nhà.
“Tìm một người đã khó, lấy đâu ra hai người cơ chứ?” Lâm Hiên nhét một miếng thịt vào miệng, rầu rĩ nói.
“Vậy tôi đi?”
Những từ này của Từ Thương nói thật bình thường, không ngờ phản ứng của Lâm Hiên lại mãnh liệt đến vậy, lập tức đứng lên, đũa trong tay rớt cạch xuống, dường như sống bao nhiêu năm qua chỉ chờ đợi câu nói này.
“Được, được! Từ Thương đi là hợp lý nhất! Cậu nói rồi nhá, không được đổi ý!”
“…… Làm gì mà phải kích động như thế?”
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đồng ý.” Lâm Hiên trả lời, còn ẩn chứa chút ủy ủy khuất khuất.
“…….Tại sao lại nghĩ như thế?”
“………Nếu mấy bạn nữ trong khoa của cậu biết, cậu có một đứa con lớn như vậy, ai còn dám theo đuổi cậu nữa!”
“……..”
36
Buổi lễ tốt nghiệp của Lâm Hiên cũng đến, vị trí dành cho người nhà đều đã kín người. Một Trịnh Viễn, một Từ Thương, lại còn ôm theo cả Kiều Kiều… vì thế hai nam một chó, trở thành đội hình người nhà xa hoa nhất ở đây.
Lễ tốt nghiệp năm nay không giống như mọi năm, không phải trưởng khoa lên phát bằng tốt nghiệp và áo thạc sỹ, mà sẽ mời người nhà lên phát. Từ Thương đã nhận được điện thoại của Trịnh Viễn từ rất sớm, nói bằng tốt nghiệp và áo thạc sỹ, hắn đều lên nhận phát cho lão đại đi, tấm bằng tốt nghiệp này, dù tính kiểu gì đi nữa, Từ Thương đều có công một nửa.
Vì thế, ánh mắt của Lâm Hiên tỏa sáng khi thất Từ Thương mặc tây trang tối màu, giúp chính mình mặc áo thạc sỹ. Ngọn đèn sân khấu rất sáng, khiến Lâm Hiên chói mắt, có chút không mở được ra, nhưng y vẫn cố gắng mở mắt, để có thể nhìn rõ ngõn tay trắng nõn thon dài của Từ Thương giúp mình mặc áo.
Khi Từ Thương nghiêng mình, Lâm Hiên nhìn thấy Trịnh Viễn ngồi ở hàng nghế thứ nhất, cầm lấy cái chân ngắn ngủn của Kiều Kiều, ngoắc ngoắc về phía mình, y cảm thấy được, mình hạnh phúc đến mức sắp khóc mất rồi.
Lần đầu tiên trong đời Lâm Hiên cảm nhận được cảm giác gia đình, từ nhỏ tới giờ, y luôn trì độn với cảm xúc, cũng không phải là trì độn, mà là cảm xúc về gia đình trong y, rất loãng. Khi con người ta không có cảm xúc trong lòng, vậy thì làm sao có thể hiểu yêu thương là gì…
Lâm Hiên có một thói quen, mỗi lần nhà trường có buổi lễ, mỗi một lần nhà trường mời phụ huynh đến dự, là mỗi một lần y đơn độc giữa bạn bè xung quanh. Y luôn là người ưu tú nhất, đứng ở nơi cao nhất phát biểu, nhưng ánh mắt của y, mỗi một lần vẫn chỉ là trống rỗng mông lung, bởi trong thính phòng đông nghìn nghịt người, không có người đặc biệt đến vì y.
Nhưng lần này lại khác, trong đại sảnh này, có người vì y mà đến chúc mừng.
“Tôi phải đặc biệt cảm ơn một người,” ánh mắt của Lâm Hiên dừng lại trên người Từ Thương, “Cậu ấy tuy chẳng phải là người thân của tôi, nhưng đối với tôi mà nói, sự tồn tại của cậu ấy quan trọng hơn tất cả, bởi vì nếu không có cậu ấy, nếu không có cậu ấy……….”
Từ Thương nhìn Lâm Hiên đang được hào quang vây quanh, cái mũi hồng hồng, tựa như sắp khóc.
“Nếu không có cậu ấy…….” Lâm Hiên hít sâu một hơi, cuối cũng đem lời trong lòng nói ra, “Tôi đã sớm chết đói…….”
Hội trường vốn đang im lặng, bao nhiêu vất vả xây dựng không khí bi thương minh họa cho mấy lời diễn thuyết bi thương của Lâm Hiên, trong nháy mắt tan tành không còn lại chút gì, ngay cả người luôn nghiêm túc lạnh lùng như Trịnh Viễn, cũng phải cố gắng ôm Kiều Kiều che dấu chính mình đang cười đến run rẩy.
Từ Thương lại một lần nữa hiểu thêm về con người Lâm Hiên, con người này, có ngày sẽ làm mình tức chết.
Lễ tốt nghiệp nhanh chóng chấm dứt, mọi người lưu luyến ở trong vườn trường chụp ảnh, Lâm Hiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nhanh chóng bàn bạc cùng Trịnh Viễn, quay qua nói với Từ Thương vài câu, sau đó liền rời đi.
Gần 12 giờ đêm, di động Từ Thương đột nhiên vang lên, vừa thấy dãy số lạ trên màn hình, hắn nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi, nhưng không có trả lời.
“Từ Thương, cậu lập tức đến bệnh viện, chúng tôi có một người bệnh, thời gian không cho phép.”
Thanh âm của Lâm Hiên không còn giống như bình thường, không còn mềm nhũn, ngữ khí nghiêm túc, mệnh lệnh đưa ra nhanh gọn lưu loát, Từ Thương cũng không hề chậm trễ, lấy chìa khóa xe, nhanh chóng lên đường tới bệnh viện.
Vừa đến đại sảnh bệnh viện, đúng lúc gặp được Lâm Hiên, chẳng qua Lâm Hiên lúc này đây không còn chút tao nhã, chật vật ngoài sức tưởng tượng, người trên cáng trước mặt y sắc mặt trắng bệch, hô hấp mỏng manh, mà trên quần áo của Lâm Hiên, lại loang lổ vết máu.
Hô hấp của Từ Thương cứng lại, hắn không hỏi gì nhiều, mà vội vàng khoác trang phục giải phẫu, ngay khi hắn bước chấn vào phòng phẫu thuật, Lâm Hiên đứng bên ngoài nói một câu.
“Từ Thương, chúng ta làm hai người, không biết có phải là tình cảm hay không, giờ đây, chỉ có thể là trói buộc.”
Từ Thương mở miệng, còn chưa kịp trả lời, cánh cửa của phòng phẫu thuật, hoàn toàn khép lại.