Giữa Vạn Nhân Thiên Hạ Chỉ Yêu Độc Mình Em!

Đầu xuân.

Dương quang ấm áp, gió nhẹ phiêu phiêu, mỹ cảnh hữu tình tràn ngập đắc ý.

Vì thế, tâm tình của Thích Thiếu Thương cũng có thể nói đang hảo đến mức khó mà hình dung được, gặp ai cũng cười đến phong vân biến sắc. Đặc biệt là sau khi gặp được Tức Hồng Lệ tại cảnh cục hành lang thì hai lúm đồng tiền trên mặt đã sâu đến mức rót được cả nước vào.

“Sớm a, Hồng Lệ….”

Mỹ nhân đệ nhất cảnh cục Tức Hồng Lệ cũng thần thái ung dung, ôn nhu đáp lời Thích Thiếu Thương:

“Sớm.”

Thích Thiếu Thương ghé sát bên tai nàng, thì thầm:

“Sau giờ tan ca cùng nhau đi ăn cơm!”

Hồng Lệ mỉm cười gật đầu, cũng liền rời đi.

Thích Thiếu Thương nhìn nàng tiếu ý tựa hoa xuân, mặt cũng ngây ra như bánh bao bị cắn mất một miếng.

“Người đã đi xa rồi a!”

Có người bên tai hắn hét lớn một tiếng. Thích Thiếu Thương nhíu mày, không cần quay lại nhìn cũng biết, chỉ có thể là Nguyễn Minh Chính.


“Anh không có điếc nga!”

Nguyễn Minh Chính liếc nhìn Thích Thiếu Thương một cái:

“Em là hảo tâm, sợ anh biến thành vọng thê thạch mà thôi!”

Nói xong quay đầu bước đi.

Thích Thiếu Thương đuổi theo, vừa đi vừa nói:

“Em nha, chính là thiếu mất một cái nam nhân, phải hảo hảo quản giáo em mới tốt!”

“Đại đương gia… anh….”

Nguyễn Minh Chính quả thực rất chán nản.

Cả cảnh cục này từ trên xuống dưới, chắc chắn ai cũng thấy được Nguyễn Minh Chính đối với Thích Thiếu Thương là hữu tình, chỉ có mỗi người kia đến giờ vẫn không hay không biết! Việc đáng giận nhất chính là thời điểm Thích Thiếu Thương nói chuyện với nàng lại cứ có thói quen khoát vai bắt tay, rõ ràng chính là không xem nàng là nữ nhân mà!

Thích Thiếu Thương nhìn thấy Nguyễn Minh Chính mặt đầy hắc tuyến, lại còn định nói thêm gì đó tái trêu chọc, liền nghe nàng khẩn trương lên tiếng:

“Cẩn thận….!”

Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm vật dụng rơi xuống đất. Thích Thiếu Thương biết mình đã va phải người khác, liền xoay người giải thích:

“Xin lỗi, là do tôi……”

(Nguyệt: cuộc đời tự do của bb đến đây chính thức kết thúc =)) …)

Cái kia…. lời vừa đến miệng, cư nhiên thế nào cũng không nói ra được…..

Như thế nào? Như thế nào lại có thể…!

Cả người hóa ngốc được khoảng năm giây. Thích thiếu Thương chằm chằm nhìn người trước mắt kia, bất khả tin tưởng, lại rành mạch cảm giác được nhịp tim mình đập càng lúc càng nhanh.

[ Người này… người này… cư nhiên… thế nhưng…. dung nhan quả là tuyệt thế đi!

Mái tóc đen gợn sóng tựa vẩy mực, da thịt tinh mịn trắng tựa tuyết. Thanh lệ đến mức nhật nguyệt vô quang a!

Mà thần sắc của cậu ta còn thực trầm ổn, thực tĩnh tại, thậm chí ẩn ẩn cô độc, tịch mịch băng hàn.]

Thoang thoảng giữa không trung truyền đến một mùi hương thanh lương thơm mát, làm cho Thích Thiếu Thương không tự chủ được bản thân, thốt ra:


“Vị thư sinh này thực tuấn tú lịch sự, khí vũ bất phàm!”

Nói xong, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh thoát ra!

Nguyễn Minh Chính đẩy đẩy vai Thích Thiếu Thương, nếu không đánh thức hắn dậy, chỉ sợ nữa đời sau sẽ biến thành cái loại thi sĩ si ngốc gì đó cũng không chừng.

Rốt cuộc hoàn hồn, Thích Thiếu Thương lập tức ngồi xổm xuống:

“Thực ngượng ngùng, đụng phải cậu a. Để tôi nhặt lại!”

Xấp văn kiện đã được người kia nhặt lên hơn phân nữa, tiếp nhận số còn lại do Thích Thiếu Thương đưa qua. Cậu cũng không nói gì, ngay cả liếc mắt một cái cũng không, cứ vậy liền lập tức rời đi.

“Cậu ta là ai?”

Thích Thiếu Thương khẩn cấp hỏi.

Nguyễn Minh Chính thở dài một hơi, nói:

“Là bác sĩ nghiệm thi vừa mới đến, giữ vị trí của Lưu bác sĩ lúc trước nga!”

“Khó trách a, chứ người nơi này không ai là ta không biết cả mà!”

(Nguyệt: nhất là mỹ nhân …..)

Thích Thiếu Thương vươn tay nhu nhu cái mặt bánh bao của mình:

“Bất quá, thoạt nhìn cậu ta có vẻ không hòa đồng lắm…”


“Đâu chỉ vậy!”

Nguyễn Minh Chính vừa đi vừa nói:

“Kỳ thật cậu ta đến đây đã hơn mười ngày rồi, trừ bỏ công sự, cũng chưa từng cùng người khác nói qua cái gì.”

“Vậy sao, thực có ý tứ!”

“Anh là nói cậu ta có ý tứ, hay là anh đối với cậu ta có ý tứ?”

Thích Thiếu Thương cười to, bộ dạng không đứng đắn trả lời:

“Anh đối với tất cả mỹ nhân bộ dạng xinh đẹp đều là có ý tứ, vừa lòng chưa?”

Nguyễn Minh Chính liếc hắn một cái:

“Cẩn thận em nói cho Hồng Lệ nghe, sắc lang!”

“Hồng Lệ không để tâm việc nhỏ như vậy đâu! Đúng rồi, cậu ta tên là gì?”

“Cậu ta họ Cố, là Cố Tích Triều…..”

——– hoàn đệ nhất ——–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận