Giữa Vạn Nhân Thiên Hạ Chỉ Yêu Độc Mình Em!

Trong trần thế này, người người đi qua đời nhau.

Có hay không một người có thể cho ngươi cảm giác ấm áp?

Có hay không một người có thể làm ngươi cảm thấy gặp được họ trong đời là một loại may mắn?

Anh thật muốn hỏi một câu:

“Tích Triều, người đó… có thể là anh không?”

………………

Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều không rời mắt, nhớ lại chuyện vừa được nghe kể, lòng hắn không khỏi cực độ thống hận!

Một Tích Triều như thế nhỏ bé, như thế yếu ớt, sao có thể chịu đựng loại khổ sở to lớn đến vậy, để giờ đây sầu mãi vương nơi khóe mắt.

Đều là vì gã Hoàng Kim Lân kia!

Trong cơn giận dữ! Thích Thiếu Thương hận gã cầm thú kia, cũng thầm hận chính bản thân mình.

Hận mình thời điểm đó vì cái gì không gặp được Tích Triều?

Nếu có thể sớm gặp nhau, tình hình có thể đã khác!

Thích Thiếu Thương đau lòng, đem thân thể Tích Triều khảm thật sâu vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi người nguyên bản vẫn còn đang run rẩy:

“Không có việc gì, Tích Triều, tất cả đều là quá khứ! Có anh ở đây! Anh sẽ đem những gì em đã mất, từng chút từng chút một tìm về. Anh sẽ không để bất luận kẻ nào tái thương tổn em lần nữa!”

“Thiếu Thương.........”

Lần đầu tiên nghe Tích Triều như thế ôn nhu gọi tên mình, tim Thích Thiếu Thương cơ hồ trong một khắc đã lạc nhịp.

Phải khắc chế!


Phải khắc chế!

Thích Thiếu Thương, lần đầu trong đời, đã phát hiện ra khắc chế là việc khó khăn đến mức nào.



Nồng nàn hôn lên làn môi lạnh, Thích Thiếu Thương nghĩ muốn dùng tất cả sức lực của mình, mang đến cho người kia trọn vẹn ấm áp cùng ôn nhu.

***

Thời tiết sáng hôm sau, cũng giống như tâm tình Thích Thiếu Thương vậy.

Cực hảo!

Thoải mái ăn xong điểm tâm do Tích Triều làm, Thích Thiếu Thương thoải mái cười:

“Anh ăn no a!”

“Đã thấy!”

Cố Tích Triều nhìn qua tên kia, thật có chút hối hận vì đã cho hắn ăn nhiều như vậy. Như thế, làm sao đuổi theo tội phạm?!

“Đúng rồi, Tích Triều! Mấy ngày nay em không cần đi làm, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi đi!”

Lo lắng cho sức khỏe trước mắt của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lên tiếng khuyên.

Cố Tích Triều có chút do dự:

“Thật thấy không tốt lắm, em mới tới chưa được bao lâu….”

“Không quan hệ, anh sẽ nói với cục trưởng. Tất cả để cho anh, em cứ ở nhà ăn ngon ngủ ngon là được!”

(Nguyệt: ăn no ngủ kỹ:”D)

“Ăn ngon ngủ ngon? Là dưỡng mập lên rồi đem bán sao?”

Thích Thiếu Thương xoa xoa khuôn mặt Tích Triều:

“Em nói xem, anh có buông tay được hay không?”

“Bỏ ra! Đi làm đi!”

Cố Tích Triều đẩy tay hắn ra, vô lại muôn đời vẫn là vô lại a!



Thời điểm bước ra khỏi nhà, Thích Thiếu Thương đã đưa ra một quyết định cực kỳ anh minh thần võ: sau này, mỗi ngày phải dậy sớm hơn nữa giờ so với trước đây đi!

Bởi vì, nụ hôn chia tay kia, thật sự làm hắn muốn ngừng cũng không ngừng lại được.

Đời này, xem như đã hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay của Tích Triều rồi….

Nguyên bản chỉ nghĩ hôn nhẹ thôi, liền đi ngay. Nhưng ý chí của hắn không ngờ lại bạc nhược đáng thương đến như vậy, sao có thể mất kiềm chế mức độ này!

……………

Thật vất vả mới đẩy được Thích Thiếu Thương đi làm.


Thời điểm Cố Tích Triều cân nhắc tiếp theo sẽ làm gì, bên tai liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Cho rằng là Thích Thiếu Thương quên đồ vật gì đó, vừa mở cửa vốn định nói với hắn vài câu. Thế nhưng nhìn lại người vừa đến, Cố Tích Triều trong một phút đó liền ngây người.

Hoàng Kim Lân?

Là Hoàng Kim Lân!

Chỉ nghĩ đến ba chữ đó thôi, tựa hồ đã làm Cố Tích Triều cảm thấy sống không bằng chết. Huống chi, hiện tại, gã ác nhân này lại đang đứng trước mặt cậu!

Cố Tích Triều sau khi hoàn hảo lấy lại tinh thần, việc thứ nhất làm là liều mạng muốn đóng chặt cửa lại.

Ngay lúc đó, hai tên bảo vệ của Hoàng Kim Lân đồng thời giữ cửa lại, một người bắt lấy Cố Tích Triều đẩy ngã vào phòng.

“Đừng thô lỗ như vậy chứ….”

Hoàng Kim Lân lẩm bẩm, không nhanh không chậm nói, liền bước vào phòng, xoay người đem hai gã bảo vệ kia nhốt cả ngoài cửa.

Trong phòng hiện chỉ còn Cố Tích Triều cùng Hoàng Kim Lân.

Cảm giác của cậu lúc này tựa như đang đứng nơi nam cực, thân thể dán chặt vào vách tường sau lưng, bắt đầu run rẩy không thể kiềm chế.

Gã nam nhân làm cho cậu cảm thấy nhân sinh hắc ám này, tột cùng còn muốn làm gì?

Hoàng Kim Lân không khách khí ngồi xuống sô pha, theo thói quen gác chân lên mặt bàn, xem xét tứ phía căn phòng, lại nói:

“Xem ra mấy năm nay em sống không được tốt lắm nha? Vì phải chiếu cố bà mẫu thân điên khùng kia sao, thật rất vất vả đi?”

Ngừng lại giây lát… lại nhìn qua Cố Tích Triều, vẻ mặt hiện lên một nét tiếu ý hèn hạ:

“Vì sao không đến tìm anh? Con người anh luôn nhớ tình cũ, xét theo giao tình của chúng ta, anh nhất định sẽ giúp em mà!”

“Cút!”

Từ này phát ra dường như đã được Cố Tích Triều dùng tất cả khí lực mà gào thét.

Hoàng Kim Lân cố làm ra vẻ, lắc lắc đầu, đứng dậy đi về phía Cố Tích Triều:

“Đối với bạn cũ đừng có lãnh đạm vậy chứ? Em làm vậy là vì tên nhóc cảnh sát kia sao?”

“ Không liên quan đến ngươi! Ngươi hiện tại lập tức biến đi, bằng không ta gọi điện báo cảnh sát!”


“ Nói chuyện sao lại vô tình như vậy…. Anh là có hảo ý quan tâm tới em thôi, sợ em vất vả… Tên nhóc kia có cái gì hay, quanh năm suốt tháng liều sống bán chết cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Không bằng, em lại theo anh đi, muốn cái gì liền sẽ có cái đó. Em xem được không?”

Tựa hồ như nhớ tới hương vị tiêu hồn thực cốt đêm đó, thanh âm Hoàng Kim Lân phát ra dần chuyển biến khàn đi, hô hấp cũng không còn thông thuận.

Trong đầu hiện lên hình ảnh một thiếu niên ngây ngô, thân thể đẹp tựa bạch ngọc…

Chỉ có cậu ta, chỉ có người tên Cố Tích Triều này, mới có thể làm cho hắn nhớ mãi không quên như vậy.

Mà hiện tại, cậu ta đang ở ngay trước mắt, có được thật dễ như trở bàn tay.

Nhìn Hoàng Kim Lân càng ngày càng đến gần mình, Cố Tích Triều rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một quyền đánh vào mặt hắn!

Hoàng Kim Lân xoa xoa mặt, vẫn nguyên bản không dừng cước bộ, vô liêm sỉ hỏi:

“Em lại hận anh đến như vậy sao?”

Tiếp theo, ngữ khí thay đổi, chuyển thành một cảm giác băng hàn lãnh khốc mà tàn nhẫn:

“Bởi vì, anh đã lấy mất đêm đầu tiên của em sao?”

“Câm miệng….!!!!!!!”

Cố Tích Triều dùng đôi tay bịt chặt tai lại, không ngừng gào thét cuồng nộ.

Không được nói!

Không thể nói!

Đó chính là nỗi đau đớn giày xéo không thể chịu đựng nổi của cậu!

Đó chính là miệng vết thương sâu thật sâu, dù đã trải qua rất lâu rồi nhưng vẫn không ngừng rỉ máu.

Người này, chính là muốn bức cậu đến điên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận