Thích Thiếu Thương vừa lái xe vừa vui vẻ huýt sáo, một ngày như thế này, thật sự làm cho người ta có nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng a!
Chính là hôm nay thời tiết thật kỳ lạ đi!
Thời điểm xuất môn vẫn là dương quang sáng lạn, lúc này mây đen lại kéo đầy trời!
Bỗng nhiên, cả người Thích Thiếu Thương lạnh run, cảm thấy một cổ tư vị khó hiểu dâng tràn trong lòng…. Không thể dùng ngôn từ biểu đạt loại cảm giác này được. Là có chỗ nào không đúng?
Tiếng chuông di động chợt kêu vang, là Hách Liên Tiểu Yêu:
“ Thích Thiếu Thương, các đồng sự đội tôi đang theo dõi Hoàng Kim Lân báo lại. Họ phát hiện hắn vừa đi đến nhà của Cố Tích Triều. Cậu….”
Thích Thiếu Thương nghe chưa hoàn câu, liền ném di động xuống, lao nhanh trở về, trong lòng không ngừng cầu khẩn:
[ Tích Triều, Tích Triều…. Em không được gặp chuyện gì, ngàn vạn lần không nên gặp chuyện gì!
Anh đến, anh sẽ lập tức đến ngay!!!]
Hỏa tốc chạy về nhà Cố Tích Triều. Cửa vốn đã mở toang, Thích Thiếu Thương chạy vọt vào trong.
Tình cảnh trước mặt này, quả thực tựa như ngũ lôi oanh đỉnh!
…….
Cố Tích Triều y phục không chỉnh quỳ trên mặt đất. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm thanh dao trong tay mình, thân dao còn lưu lại vết máu đỏ sẫm.
Mà Hoàng Kim Lân lúc này cả người vương huyết dịch, nằm bất động trên sàn nhà, đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tích Triều?
Tâm Thích Thiếu Thương, trong phút chốc tựa như đã vỡ ra thành trăm ngàn mảnh.
Ông trời!
Vì cái gì lại đối với Tích Triều như vậy?
Vì cái gì lại đối với chúng ta như vậy?
Hạnh phúc, rõ ràng đã có thể nằm trong tầm tay!
Thích Thiếu Thương cước bộ trầm trọng đi tới bên Tích Triều. Hắn đến gần cậu, muốn đoạt lấy thanh dao trong tay cậu.
Thanh dao bị Cố Tích Triều nắm chặt không buông. Thích Thiếu Thương tăng thêm lực đạo, gắt gao gỡ lấy thanh dao ra, lại đem người kia ôm sâu vào lòng ngực.
[ Thân thể em thật lạnh lẽo, tựa như đã bị rút cạn tất cả huyết nhục.
Này, là Tích Triều của ta sao? Vì cái gì lại lạnh như vậy!]
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm sét.
Mưa bắt đầu nặng nề rơi xuống.
“Không..............................!”
***
Ngày đông.
Tuyết mịn ngoài của phòng bắt đầu nhẹ rơi.
Trong phòng, Cố Tích Triều nằm yên trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Trong một thời gian khá dài, cậu vẫn duy trì cùng một tư thế như vậy. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có lấy một điểm tinh quang.
Thích Thiếu Thương bưng chậu rửa mặt đi vào, cười với cậu:
“ Buổi sáng tốt lành a, Tích Triều. Hôm nay tuyết bắt đầu rơi rồi, thật là một mỹ cảnh nha! Anh nghĩ em chắc sẽ rất thích.”
Dùng khăn nhẹ nhàng lau rửa khuôn mặt Tích Triều:
“Em biết không? Hôm nay Hồng Lệ cùng Hách Liên kết hôn đó, anh mang em đi uống rượu mừng, được không? Còn có, vụ án phóng hoả giết người lần trước đó, anh đã quơ được tên hung thủ rồi nha, em có vì anh mà cao hứng không?”
(Nguyệt: >”< ta thấy cảnh này còn thảm hơn cả chết nữa =((=((..)
Trong căn phòng nho nhỏ, chỉ có thanh âm của Thích Thiếu Thương vang vang, không hề có nữa điểm hồi đáp.
Tĩnh lặng tựa như cõi chết.
Thích Thiếu Thương kéo tay Cố Tích Triều đặt nơi môi, tựa như muốn truyền nhiệt khí cho thân thể lạnh như băng của cậu.
“ Hai năm rồi. Tích Triều, em đến tột cùng còn muốn ngủ như vậy bao lâu nữa? Vẫn chưa chịu thức dậy sao? Xem như là vì anh đi, không được sao?”
(Nguyệt: =((=((=((…)
“Tích Triều… em có nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không. Anh còn nói với em ‘Vị thư sinh này thực tuấn tú lịch sự, khí vũ bất phàm!’, khả nhưng em cũng không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái. Lần sau, trong căn tin, câu đầu tiên em nói với anh là ‘Về sau… Trừ bỏ công vụ… Thỉnh Thích đội trưởng đừng có nói chuyện với tôi.’. Nói cho em nghe a, lúc ấy lòng anh như muốn đông cứng lại, em thật là nhẫn tâm đi!….
Bất quá, bởi vì là do em nói, nên từng câu từng chữ anh đều nhớ kỹ, vĩnh viễn không quên.
Em có tin không, kiếp trước chúng ta chắc chắn là nhận thức đi? Bởi vì lần đầu gặp được em, em cũng đã nguyên bản tồn tại trong lòng anh rồi…”
Cố Tích Triều nằm trên giường, trước sau như một, tĩnh lặng như mặt hồ không điểm gợn sóng.
“Anh đã từng nói với em, anh sẽ tìm về tất cả những gì em đã mất, hảo hảo bù đắp cho em. Anh còn nói, sẽ thay em san sẻ tất cả những đau khổ. Mỗi câu mỗi từ, đều là xuất phát từ chân tâm…”
Thanh âm Thích Thiếu Thương bắt đầu nghẹn ngào:
“Anh biết là do anh không tốt, ngày đó anh không nên để em một mình ở nhà. Anh đã nói anh sẽ bảo vệ em, thế mà lại không làm được. Tất cả đều là vì anh sai. Em đứng đậy đánh anh, mắng anh đi! Chính là, em đừng trừng phạt anh như thế này, được không? Tích Triều….”
(Nguyệt: cái đoạn tự thoại này của bb mà kéo dài nữa là ta điên mất =((=((=((….)
……….
Thích Thiếu Thương gục đầu xuống bên mép giường:
“Đến tột cùng phải như thế nào, chúng ta mới có thể ở bên nhau, Tích Triều?”
Hắn lại liền ngẩn đầu lên, thâm tình nhìn người kia, trong mắt lệ quang thoáng ẩn thoáng hiện:
“Chúng ta chỉ cần làm như lúc đầu gặp mặt là được mà, đúng không, Tích Triều?”
…..
“ Vị thư sinh này thật là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm!”
……
“Tích Triều, em không có gì muốn nói với anh sao?”
…
“Chỉ cần một chữ thôi, một chữ là tốt rồi, Tích Triều…..”
…
Vẫn không một lời đáp lại, Thích Thiếu Thương xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bông tuyết đang không ngừng rơi, cũng lạnh lẽo rơi cả vào tận tâm can hắn.
Chính là, Thích Thiếu Thương không kịp nhìn thấy, đôi môi Cố Tích Triều khép mở, tựa hồ đang nói một lời gì đó:
“Thiếu….. Thương….”
——- hoàn chính văn ——-