Thích Thiếu Thương lê cả người mệt mỏi về đến nhà, đem chính mình ngả người xuống sô pha, một chút cũng không muốn nghĩ phải tái động đậy gì nữa….
“Phanh!”
Một thanh âm vỡ vụn thanh thúy vang lên, kéo hắn chấn động bật dậy vọt xuống phòng bếp…..
“Em, em như thế nào lại ra đây? Anh không phải nói em cứ nghỉ ngơi sao….”
Cố Tích Triều quay đầu liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương, cũng không trả lời một câu nào. Cậu ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nhặt lấy từng mảnh sứ rơi vỡ trên sàn.
Thích Thiếu Thương lập tức ngăn lại:
“Đừng nhúc nhích a! Cẩn thận cắt trúng tay. Anh đến, anh đến!”
Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tích Triều:
“Không được để cắt trúng tay a. Thật vất vả mới tỉnh lại mà, không được để bản thân có thêm chút thương tổn nào nữa!”
Tránh khỏi đống hỗn độn rơi vỡ, Thích Thiếu Thương ôm lấy Cố Tích Triều đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt người kia xuống giường:
“Anh không phải đã nói việc nhà và những thứ khác để anh làm hết cả sao? Em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, ngoan ngoãn ở nhà là tốt rồi!”
“ Đừng có khoa trương như vậy!”
Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt khẩn trương hề hề của hắn, khóe miệng câu lên một nụ cười không kiềm chế được:
“Em chỉ rửa bát thôi a, không nghĩ tay lại vẫn vô lực như vậy….”
“ Đương nhiên, em đã ngủ suốt hai năm!”
Thích Thiếu Thương ngồi xuống bên người, cầm lấy tay cậu:
“Đoạn thời gian đó, mỗi ngày anh đều nắm tay em, hảo hảo nói chuyện với em. Chỉ mong một ngày em sẽ trả lời anh, cho dù có hung hăng trừng mắt nhìn anh cũng được.”
“Thiếu Thương….!”
Cố Tích Triều chỉ cảm thấy nơi mũi đau xót, có một luồng nhiệt từ đáy mắt dâng lên, dù cố gắng nhẫn nhịn cũng vẫn bị Thích Thiếu Thương phát hiện:
“Làm sao vậy, Tích Triều? Không thoải mái sao? Tay đau hay là…..”
“Không, không phải.”
Cố Tích Triều vươn tay giữ chặt người đang đứng dậy, nghĩ muốn giúp cậu đi lấy dược:
“Anh đừng đi, em chỉ cần anh cho mượn bả vai thôi, hảo hảo dựa vào một lúc là tốt rồi.”
Thích Thiếu Thương cười đến má lúm đồng tiền ngọt như mật:
“Tùy tiện dựa vào, tùy tiện dựa vào. Đông ấm hạ mát, thoải mái êm ái, hơn nữa, chỉ có Tích Triều được dùng mà thôi!”
Cố Tích Triều nhìn thẳng vào mắt Thích Thiếu Thương. Đáy mắt người kia hàm chứa tất cả ôn nhu cùng ái ý, còn là ái ý dành riêng cho mình cậu.
Một giọt lệ rơi xuống nơi khóe mắt, Cố Tích Triều tựa người vào lồng ngực Thích Thiếu Thương, ngẩn đầu chủ động hôn lấy môi người kia.
(Nguyệt: ứh, ứh, mn chủ động O.O)
Thích Thiếu Thương nhất thời sửng sốt, cũng liền nhanh chóng tiện đà phản thủ vi công, bá đạo xâm chiếm.
Tất cả nguyên bản mệt mỏi, đều bị hương vị ngọt ngào làm tiêu biến không còn bóng dáng.
Từ một nụ hôn sâu, lý trí liền nhanh chóng mất đi khống chế. Đôi tay vươn lên vạt áo, từng nút từng nút cởi bỏ chướng ngại cô trụ, một mảng da thịt tuyết trắng ôn nhuận lộ ra, càng làm tâm Thích Thiếu Thương dấy lên nhiệt hỏa mờ mịt.
Trong lòng chợt vang lên một đạo thanh âm:
[Không được, thân thể Tích Triều sẽ không chịu nổi. Em vừa mới xuất viện không lâu a!]
Chỉ một khắc chần chừ, người trong lòng ngực tựa như đã nhận ra ý tứ của Thích Thiếu thương, cả người thoáng run rẩy, nhưng cánh tay lại gắt gao vòng lên, ôm lấy cổ hắn.
[Đây là mời gọi sao?]
“Tích Triều? Em khẳng định sao? Ý chí của anh thực rất yếu nhược a…..”
Cố Tích Triều vùi mặt vào lồng ngực hắn, trên mặt truyền đến một cỗ nhiệt khí thiêu đốt. Người kia cư nhiên ở thời điểm này còn có mặt mũi đi hỏi câu hỏi như thế!
[Tinh thần thổ phỉ trước kia biến đi đâu mất rồi?]
Thích Thiếu Thương không nghe Cố Tích Triều trả lời, chỉ cảm thấy đối phương hướng bờ ngực mình nhè nhẹ cọ lấy……
Rốt cuộc đã khắc chế không được nữa, hắn cúi đầu hôn thật sâu lên bờ môi người kia, thẳng đến khi Cố Tích Triều phải chật vật hô hấp mới chịu ly khai, vừa lòng nhìn đôi môi sưng đỏ diễm lệ như liệt hỏa.
Dần dần lướt môi hôn xuống chiếc cổ tế bạch, để lại những đạo dấu vết thật sâu thật nồng đậm ở từng nơi nó đi qua, lại thuận thế trượt xuống, đem khỏa hồng anh nho nhỏ trước ngực hàm trụ trong miệng, nhẹ nhàng liếm cắn, làm Cố Tích Triều tim đập mãnh liệt, cúi đầu khó nhịn thốt ra từng đợt thanh âm rên rỉ tiêu hồn……
[Thật sự là hấp dẫn muốn chết a!]
Thích Thiếu Thương nhanh chóng giải khai quần áo của cả hai người. Cố Tích Triều theo bản năng, thân thủ chặn lại, liền bị hắn chế trụ lấy cổ tay nơi giường thượng, thân thể to lớn ấm áp tức khắc áp xuống.
[Nhất định phải chinh phục được!]
“Chờ….. chờ một chút!”
Nhớ đến ngày trước từng bị tàn nhẫn đối đãi, Cố Tích Triều nhịn không được, sợ hãi kêu lên.
Thích Thiếu Thương khàn giọng an ủi:
“Đừng sợ, Tích Triều, giao cả cho anh, được không? Để cho anh hảo hảo yêu em, có được không?”
Cố Tích Triều nhíu mày, nghĩ đến vị mẫu thân đã bán cậu gán nợ, lại nghĩ đến tên Hoàng Kim Lân làm lòng cậu ngập tràn đau xót.
Đúng vậy, cả đời này, người đối với cậu tốt nhất, xem cậu như trân bảo, chỉ có mình Thích Thiếu Thương.
……………….
Cuồn cuộn hồng trần, biển người mờ mịt. Nếu có một người thật lòng nói yêu ngươi. Nhớ rõ, ngàn vạn lần không được bỏ qua!
………………….
Thân thể chậm rãi giãn khai, nhẹ nhàng nhu hòa xuống, mị lực càng tăng thêm gấp bội phần, làm cho lực khống chế của Thích Thiếu Thương đã đạt tới cực hạn, không chút lưỡng lự thẳng tiến vào….
Nhìn Cố Tích Triều hoành mi thụ mục, hắn tuy rằng lòng đau xót không thôi, nhưng đã không thể dừng lại được nữa rồi….
Dù sao, đây chính là thân thể tối ái nhân hắn ngưỡng mộ đã lâu.
……………………..
Dương quang tỏa sáng.
Thích Thiếu Thương thần thanh khí sảng tỉnh lại, nhìn sang Cố Tích Triều còn ngủ say bên cạnh, đau lòng xoa lấy khuôn mặt cậu.
Đêm qua, chính hắn cũng thật quá mất khống chế a.
Nhanh chóng đứng dậy làm điểm tâm, sau đó cầm bút, viết một bản kiểm điểm dài hai trăm chữ đặt ở đầu giường.
[Viết thành khẩn như vậy, Tích Triều đọc rồi, có lẽ sẽ không sinh khí đi.]
Thích Thiếu Thương vui vẻ nghĩ, liền hôn nhẹ lên má Tích Triều, xuất môn đi làm.
Sắc trời hảo.
Tâm tình hảo.
Bởi vì có Tích Triều.
———- toàn văn hoàn ———-