Chương 124 ĐẸP THÌ ĐƯA TIỀN ĐÂY
"Idol, mau để anh chụp nào."
Dung Dự đứng dậy, sán lại bên Trần Ân Tứ.
Nhưng còn chưa đến gần được, Tần Kiết đã giơ tay nắm lấy vạt áo Dung Dự, kéo trở lại ghế, "Cậu gần rơi vào nồi rồi kìa."
Nói rồi sợ Dung Dự lại sán vào, Tần Kiết tiện thể duỗi tay ra, đặt hờ trên vai Dung Dự, như hai anh em thân thiết.
Dung Dự không nhúc nhích được, song vẫn chưa phát hiện ra bụng dạ đen tối của Tần Kiết, vươn cổ hỏi, "Idol à, di động của em soi sáng vẻ đẹp Tần Kiết của anh chưa?"
Phải trả lời thế nào đây...!Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ hai giây, "Tần Kiết của anh vốn đã rất đẹp rồi mà."
Tần Kiết phì cười, cầm đũa gắp hai miếng thịt vừa chín tới, bỏ vào đĩa Trần Ân Tứ, "Cảm ơn nhé."
Trần Ân Tứ cúi đầu vừa nhặt mấy miếng hành dính trên miếng thịt ra, vừa nhủ bụng, không cần khách khí, tôi vốn không định khen anh thật đâu.
Một phút sau, Trần Ân Tứ hài lòng nhìn miếng thịt đã bỏ hành xong, chấm nước chấm bỏ vào miệng.
Giữa lúc cô đang thỏa mãn nhai thịt, chợt nghe tách một tiếng, cô ngước lên, tức thì lóa mắt vì ánh đèn flash từ di động Tần Kiết.
Đỉnh đầu Trần Ân Tứ từ từ hiện lên ba dấu hỏi chấm.
Tần Kiết lại chụp thêm tấm nữa.
Trần Ân Tứ một lần nữa bị lóa mắt, liền nuốt miếng thịt rồi hỏi, "Sao lại chụp đến mấy tấm thế?"
Tần Kiết ngắm nghía hai tấm ảnh mới chụp trong máy mấy lần rồi tắt điện thoại, vẻ hết sức hài lòng, nhìn thẳng vào mắt Trần Ân Tứ đã phát bực vì phải đợi, "Ghi lại cuộc sống tươi đẹp ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."
"...!Tôi thấy cảnh tượng lúc này rất phù hợp với câu quảng cáo ấy nên ghi lại thôi."
Trần Ân Tứ: "..."
Đệt.
Dung Dự tự nhiên cảm thấy mình hơi thừa ra, chậm rãi hỏi: "Giờ có phải tôi nên hỏi một câu không, Tần Kiết, cuộc sống cậu ghi lại có đẹp không?"
Tần Kiết nhìn "cuộc sống" trước mặt, cong môi lên, "Cũng được."
Trần Ân Tứ cười nhạt, giơ đũa ra vớt mấy quả ớt đỏ trong nồi đặt vào đĩa Tần Kiết đáp lễ, "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo." Tần Kiết nhặt ra một miếng thịt nhỏ lẫn trong đống ớt, nhúng vào nước cho hết cay rồi đưa lên miệng.
Vẻ mặt Trần Ân Tứ như vừa phát hiện ra lục địa mới, "Hóa ra anh không ăn được cay à!"
Dung Dự chỉ nhăm nhe giao lưu với idol tức thì buột miệng, "Đúng thế, Tần Kiết không ăn được tý cay nào hết."
Trần Ân Tứ liền cầm muôi thủng lỗ vớt đủ loại xiên que trong nồi cay, bỏ vào bát Tần Kiết, "Đã không ăn được cay thì anh ăn cay nhiều thêm tý đi."
Chưa có ai dám đối xử với Tần Kiết thế này đâu...
Dung Dự nghĩ bụng nếu Tần Kiết nổi cáu với idol, anh ta sẽ đứng về phía idol vô điều kiện.
Ngờ đâu Tần Kiết lại vớt ít rau trong nồi không cay ra, đặt vào bát idol dưới cái nhìn căng thẳng của anh ta, "Ăn cay nhiều dạ dày sẽ khó chịu, ăn ít rau đi."
Dung Dự bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Sao anh ta cứ cảm thấy không phải mình hơi thừa, mà là hoàn toàn dư thừa nhỉ?
Còn nữa, có phải ảo giác không nhỉ? Sao anh ta cứ cảm thấy idol mà mình tâm tâm niệm niệm và Tần Kiết cứ như đang tán tỉnh ve vãn nhau vậy?
Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi...
Dung Dự lén bấm vào đùi một cái, tiện thể nhủ thầm, bia đổ vào hộp Wahaha hình như nặng hơn thì phải?
Đêm đã khuya nhưng quán lẩu vẫn đông nghịt.
Người ra kẻ vào thoạt tiên đều bị thu hút bởi vẻ ngoài của Tần Kiết, sau đó mới để ý thấy hai anh chàng đang cắm ống hút hút bia từ bình Wahaha.
Cách uống này mới mẻ quá nhỉ? Lẽ nào bia uống như thế mới ngon?
Sau khi bàn Tần Kiết trả tiền ra về, có người lại gọi một lốc Wahaha, học theo cách uống của Tần Kiết và Dung Dự.
Lúc họ rời khỏi quán thì đã rất khuya.
Nhà Dung Dự cùng đường với khu nhà của Tần Kiết, ba người đi dọc chợ đêm mà về.
Đi đến cuối chợ, họ gặp một bà cụ bán kẹo bông.
Trần Ân Tứ tức thì bị chú gấu hồng trên sạp thu hút, "Hai anh đi trước đi, tôi mua cây kẹo bông đã."
Dung Dự nhanh nhẹn chạy đến móc tiền ra trả, "Để tôi mời em."
Chỉ có mười đồng, Trần Ân Tứ cũng không khách sáo, sau khi cảm ơn Dung Dự, cô giơ cây kẹo bông chào tạm biệt Dung Dự ở ngã tư trước mặt rồi cùng Tần Kiết về nhà.
Tuy Trần Ân Tứ đã tắm một lần nhưng vừa đi ăn lẩu về, sợ trên người ám mùi nên cô lại tắm lần nữa.
Có lẽ vì hai hôm trước bị ốm đã ngủ mê mệt nên tối nay Trần Ân Tứ tỉnh táo lạ thường, đeo tai nghe màu hồng ngồi ở bàn lướt phim.
Bất tri bất giác đã đến ba giờ sáng, Trần Ân Tứ ngáp dài, dừng phim lại, gỡ tai nghe ra, lồm cồm leo lên giường.
Cô vừa ngồi xuống đã thấy buồn đi vệ sinh, đành đứng dậy xỏ dép lê chạy ra cửa.
Vừa kéo cửa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy cửa phòng tắm bật mở rồi Tần Kiết chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm đi ra.
Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm Tần Kiết, như bị hóa đá tại chỗ.
Tần Kiết dùng khăn tắm lau bừa mái tóc ướt sũng, đi được hai bước mới liếc thấy Trần Ân Tứ đứng cách đó không xa.
Tay anh đang lau tóc chợt khựng lại, quay sang nhìn Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ mở to mắt, vẫn ngây ra nhìn anh.
Tần Kiết bị nhìn đến mức phải đằng hắng mấy tiếng.
Nào ngờ cô nhóc chẳng những không phản ứng, còn nhìn xuống dưới.
Nhìn xuống dưới...!Tần Kiết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơi hối hận vì mình cứ ngỡ khuya khoắt thế nào có lẽ cô đã ngủ từ lâu, nên chủ quan coi như đang ở một mình, chẳng mang áo choàng tắm vào.
Hơn mười giây sau, Tần Kiết bình ổn lại tâm tình, lại nhìn Trần Ân Tứ.
Không ngờ cô nhóc vẫn đang nhìn anh...
Tần Kiết vốn định đi thẳng, chợt lại buột miệng hỏi, "Đẹp trai không?"
Trần Ân Tứ không đáp.
Đọc truyện tại truyendkm.com
Tần Kiết bước tới hai bước, chìa tay ra khua khua trước mặt cô, "Đẹp trai không?"
Trần Ân Tứ chớp mắt định thần lại, nhưng tâm trí vẫn chưa được tỉnh táo lắm, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức tiếp lời Tần Kiết, "Đẹp, đẹp trai."
Đúng là đẹp trai lồng lộng, hệt như thân hình mấy anh nam chính trong manga cô hay đọc...!Không ngờ anh chàng cách vách nhìn gầy gầy mà chẳng gầy yếu chút nào.
Tần Kiết nào có hay diễn biến tâm lý của Trần Ân Tứ, còn bận ngỡ ngàng trước câu trả lời của cô.
Đẹp cái đếch ấy.
Lần đầu tiên anh thấy con gái trông thấy con trai bán nude mà còn điềm tĩnh bình phẩm được thế này.
Tần Kiết nghĩ thầm, không thể để một cô nhóc làm mình đứng hình được, anh nhìn cô ba giây rồi cực kỳ bình tĩnh chìa tay ra, chậm rãi nói, "Đẹp thì đưa tiền đây."