Chương 147 NỤ HÔN ĐẦU
Theo dõi hộ em đấy...
Theo dõi...
Đầu óc Trần Ân Tứ nhưng ngừng lại, ngơ ngẩn một lúc lâu mới hiểu ra.
Nhớ lại lúc cô gõ cửa lần thứ ba, anh đứng ngay trước cửa đợi cô.
Lại nhớ ban nãy anh gọi cô lại nói "Còn muốn thuê gì nữa không? Thuê luôn một lượt đi."
Thế ra gã cách vách kia đã đi guốc trong bụng cô từ lâu?
Biết cô gõ cửa hết lần này tới lần khác là muốn xem xem anh và cô nàng xinh gái kia đêm hôm ở trong phòng làm gì...
Trần Ân Tứ vùi đầu vào chăn.
Mất mặt quá đi mất...
Cô cứ ngỡ mình đóng kịch giỏi, ngờ đâu...!lại là bộ quần áo mới của hoàng đế!
Trần Ân Tứ ôm chặt lấy đầu.
Tức chết mất!
Thật đó.
"Trần Hề?"
Tiếng Tần Kiết vọng ra từ trong chiếc di động bị Trần Ân Tứ ném qua một bên.
Trần Ân Tứ run bắn lên, vội bịt tai theo phản xạ.
"Trần Hề?"
Tay cô cũng không bịt hết được tiếng Tần Kiết.
Trần Ân Tứ run rẩy giơ tay ra lần tìm di động rồi thẳng thừng ấn nút tắt máy.
Trần Ân Tứ sắp chết chìm trong xấu hổ, còn bụng dạ nào quan tâm tình hình phòng bên cạnh nữa.
Khó khăn lắm cơn xấu hổ mới qua đi, Trần Ân Tứ nghe thấy phòng bên có tiếng mở cửa.
Cô nàng xinh xắn kia sắp về rồi à?
Trần Ân Tứ chần chừ mấy giây rồi ngẩng lên khỏi đống chăn, rón rén đi ra cửa phòng.
Vừa áp vào cánh cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì có người gõ cửa phòng cô.
Trần Ân Tứ giật bắn mình, bổ nhào vào giường theo phản xạ.
Tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt.
Trần Ân Tứ điều chỉnh lại tâm trạng, cố lấy giọng bình thản đáp "ra đây", đoạn hít sâu hai hơi, đứng dậy đi đến mở cửa ra.
Trông thấy cô, Tần Kiết ngừng tay gõ cửa, "Đi ăn đêm đi."
Trần Ân Tứ định từ chối theo phản xạ, nhưng lời ra đến miệng, cô lại cảm giác làm vậy thì có vẻ chấp nhặt chuyện vừa rồi, bèn đổi giọng "ừm" một tiếng.
Trần Ân Tứ thay quần áo đi ra mới phát hiện cô nàng xinh xắn kia vẫn chưa về, mà Tần Kiết cũng chẳng biết đi đâu mất.
Thấy Trần Ân Tứ ngó nghiêng tìm kiếm, cô ta thân thiện giải thích, "Tần Kiết đang thay quần áo."
Trần Ân Tứ "ồ" một tiếng, không nói thêm nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm Trần Ân Tứ giây lát, "Từ lâu mình đã nghe Dung Dự kể cô bé thuê phòng chung với Tần Kiết xinh lắm, nay mới thấy đúng."
Trần Ân Tứ lịch sự cảm ơn, tiện hỏi, "Cậu cũng biết Dung Dự à?"
"Ừ, mình với Dung Dự lớn lên bên nhau, mẹ anh ấy và mẹ mình dạy cùng một trường, mẹ mình dạy tiếng Anh mẹ anh ấy dạy văn, hồi nhỏ bọn mình không bị mẹ anh ấy dạy thêm thì bị mẹ mình dạy thêm, thảm lắm..." Cô nàng xinh xắn nọ khá cởi mở, lại thân thiện dễ gần, "Mẹ mình giỏi tiếng Anh nên mình cũng được di truyền, hôm nay tới đây để giúp bọn Tần Kiết dịch tài liệu."
Ngừng giây lát, cô nàng nói thêm, "Lát nữa đi ăn đêm Dung Dự cũng đến đấy."
Nói rồi, như nghĩ ra chuyện gì đó, cô ta mỉm cười, "Nói chuyện nãy giờ mà quên chưa giới thiệu, vừa rồi nghe Tần Kiết gọi tên cậu, hình như là Trần Hề phải không?"
"Trần Hề, rất vui được làm quen với cậu, mình tên Lâm Nhiễm, chữ Lâm do hai chữ Mộc ghép thành, chữ Nhiễm trong 'không muốn nhiễm thị phi'."
Trong lúc ăn khuya, Trần Ân Tứ và Lâm Nhiễm đã thân hơn hẳn, cô cũng biết nhiều về Lâm Nhiễm hơn.
Lâm Nhiễm đang thi lấy học bổng, định đi du học, không hề tham gia vào việc của Dung Dự và Tần Kiết, chỉ giúp đỡ trên tinh thần bè bạn mà thôi.
Ăn xong bữa khuya, Dung Dự và Lâm Nhiễm ra về, Tần Kiết và Trần Ân Tứ đi về hướng ngược lại.
Có điều chưa đi được mấy bước, họ đã bị người ta gọi lại, "Chị ơi?"
Trần Ân Tứ không biết có phải gọi mình hay không, song vẫn dừng bước ngoái lại.
Một cô bé mặc váy đỏ, đi giày đen chạy đến trước mặt cô, "Chị ơi, đúng là chị rồi, vừa nãy ở quán ăn em cứ nhìn chị mãi mà không dám nhận." Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Trần Ân Tứ cũng thấy cô bé này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Nhìn sang Tần Kiết, cô thấy anh đang cúi đầu bấm di động, hoàn toàn không để tâm tới những gì họ nói.
Trần Ân Tứ đành cười ngượng, "Em là..."
Cô bé đáp, "Chị không nhớ em à? Em tên Tô Nam Nam, lúc trước chị đã cứu em trong ngõ ấy..."
Nghe nhắc, Trần Ân Tứ sực nhớ ra, "Hóa ra là em à."
"Vâng, gặp được chị em vui quá, em vẫn tìm chị mãi, cuối cùng cũng gặp được rồi." Tô Nam Nam nói rồi lấy di động ra, "Chị à, cho em lưu số được không? Hôm nào rảnh em mời chị ăn cơm nhé."
Trần Ân Tứ thực ra rất muốn nói không cần khách khí như vậy, bất luận là ai, tối hôm ấy cô đều sẽ giúp.
Có điều Tô Nam Namn cứ bám riết, luôn miệng gọi chị ngọt xớt khiến Trần Ân Tứ khó mà từ chối, cuối cùng đành trao đổi số điện thoại.
Đợi Tô Nam Nam đi rồi, Tần Kiết mới cất di động đi.
Hai người lặng lẽ đi một quãng nữa, Tần Kiết đột ngột hỏi, "Này nhóc, sao lại ép bản thân làm việc mình không muốn làm?"
Trần Ân Tứ: "Hở?"
Tần Kiết: "Cô bé vừa rồi đó, em không muốn cho số đúng không?"
Trần Ân Tứ chợt hiểu ý anh, "Không muốn làm, nhưng em ấy tha thiết như thế, tôi ngại từ chối."
Tần Kiết không nói thêm nữa, Thượng Hải đã chuyển lạnh, gió đêm thổi qua, đem theo hơi lạnh buốt.
Tần Kiết kéo khóa áo ngoài, thầm nghĩ, cô nhóc này cũng dễ mềm lòng thật đấy, cùng là con gái, con gái lạ cứ quấn lấy là cô sẽ nhượng bộ.
Sao có thể dễ mềm lòng thế nhỉ? Dễ mềm lòng đến mức khiến anh phải xót!
Tần Kiết đột nhiên lại muốn tìm hiểu cô nàng cách vách mới quen chưa đầy hai tháng, "Này nhóc, em một mình đến Thượng Hải thế này, ba mẹ em cũng yên tâm được à?"
Trần Ân Tứ há miệng, hồi lâu mới đáp một câu, "...!Yên tâm mà."
Trần Ân Tứ điều chỉnh giọng điệu rất tốt, Tần Kiết không để ý thấy âm cuối của cô ngừng lại rất ngập ngừng.
Trần Ân Tứ cũng chẳng muốn nói nhiều về chủ đề này, thấy bên đường bán bóng bay, bèn chạy đến mua.
Về nhà, cô buộc bóng bay vào ghế ở bàn ăn rồi cầm di động ghé vào quả bóng chụp ảnh.
Tần Kiết đi lấy nước uống thấy di động trong tay Trần Ân Tứ thì ma xui quỷ khiến thế nào lại ghé vào trong camera của cô, hỏi, "Này nhóc, vừa nãy em năm lần bảy lượt gõ cửa phòng tôi thuê đồ, là vì ghen à?"
Tay Trần Ân Tứ run bắn, di động rơi bộp xuống đất.
Màn hình vỡ nát.
Chẳng biết là nổi khùng vì câu nói của Tần Kiết hay vì xót di động, Trần Ân Tứ hùng hổ trợn mắt với Tần Kiết, "Anh điên à, tôi chụp ảnh, anh thò đầu vào làm gì?"
"Còn nữa, ghen tuông gì cơ? Anh có biết nói chuyện không đấy, tôi ghen với chị ta á? Anh tưởng bở à!"
Trần Ân Tứ càng nói, tai càng đỏ, cô xắn tay áo lao vào Tần Kiết, "Tôi không muốn nói với anh nữa, chỉ muốn đánh anh thôi, đến đây..."
Tần Kiết nghiêng người tránh khỏi nắm đấm của Trần Ân Tứ, tiện thể tóm lấy cánh tay, kéo cô lại, ghìm chặt hai tay cô, "Này nhóc, em thế này lại làm anh tưởng em đang...!thẹn quá hóa giận đấy?"
Trần Ân Tứ vùng vẫy dữ dội đến đâu cũng không thắng được sức vóc đàn ông, bắt đầu chửi sa sả, "Thẹn quá hóa giận ấy hả? Đùa à? Trông tôi giống người thẹn quá hóa giận lắm à? Anh đi khám mắt đi!"
"Tôi đánh anh vì thấy bị anh sỉ nhục."
"Trần gia đâu phải hạng ghen tuông vớ vẩn vì mấy tên con trai.
Huống hồ lại còn là anh...!tôi thèm vào anh..."
Tần Kiết suốt đêm không ngủ, hôm nay đã hơi váng đầu, lại thêm cô nàng này cứ nói liên tục không nghỉ, khiến đầu anh như muốn vỡ tung.
Đang định lấy thứ gì đó bịt miệng cô lại, chợt nghe thấy câu "tôi thèm vào anh", Tần Kiết thình lình xoay người lại, ấn cô vào tủ lạnh, cúi đầu bịt miệng cô lại...