Giường Anh Chia Em Một Nửa


Chương 155 KHÔNG SÁT SINH THÌ KHAI TRAI THẾ NÀO?
Giọng nói của Tần Kiết rất nhẹ nhàng, trong đại sảnh không một bóng người, chất giọng ấy càng thêm quyến rũ.
Đôi tay đang khua khoắng của Trần Ân Tứ lập tức khựng lại.
Đôi tai vừa nãy khó khăn lắm mới giảm được nhiệt độ, giờ lại nóng bừng.
Cô đơ người mất một lúc mới vỗ nhẹ vào mặt mình, hung dữ trừng mắt với Tần Kiết: “Tôi quá đáng lúc nào, tôi quá đáng gì hả?”
Con ngươi của cô tròn xoe, nhìn có vẻ rất tức giận, nhưng không hề dữ dằn, ngược lại càng thêm đáng yêu hơn.
Rõ ràng trong mắt người khác vừa ương ngạnh vừa ghê gớm, nhưng đứng trước mặt anh, bị anh xoay vòng vòng, cô trở nên vừa yếu đuối vừa dễ xấu hổ, sự tương phản này quả thật đã trói chặt trái tim anh rồi.
Tần Kiết ngắm dáng vẻ này của cô, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy: “Bây giờ em rất quá đáng.”
“Quá, quá đáng cái đầu anh!” Gương mặt Trần Ân Tứ đỏ bừng như sắp nhỏ máu, cô cáu kỉnh hất tay Tần Kiết ra, xắn ống tay áo lên: “Anh lại nói nhăng nói cuội nữa rồi, có tin tôi đập anh như đập quả dưa chuột không hả?”
Tần Kiết khẽ cười: “Em đập đi, tôi cho em con dao luôn này.”
Trần Ân Tứ: “...”
Người đàn ông này quá vô liêm sỉ, cô không vặn lại được câu nào...!Cô đã xắn tay áo lên định tẩn anh một trận, nhưng cuối cũng cũng không làm gì được.
Trần Ân Tứ “hừ” một tiếng, “Thôi, hôm nay tâm trạng của tiên nữ bé nhỏ rất tốt, không muốn sát sinh.”

Tần Kiết đáp lại mà không kịp suy nghĩ: “Em sát sinh thì hơn, em không sát sinh thì tôi khai trai thế nào?”
Trần Ân Tứ vẫn chưa hiểu ý của Tần Kiết là gì, cô nhìn anh, thốt một tiếng “Hả?”
Tần Kiết hoàn hồn, nhận ra mình vừa nói gì, tức thì im bặt: “Không có gì, đi thôi, tôi đưa em về nhà.”
Trần Ân Tứ đáp “ừ”, đi theo Tần Kiết đến bãi đỗ xe, đi được mấy bước, cô lại ngoảnh đầu nhìn anh: “Anh chắc chắn ban nãy anh không lén mắng tôi đấy chứ?”
Tần Kiết: “Chắc chắn.”
Trần Ân Tứ lắc đầu: “Không tin anh lắm, nhưng không sao, anh mắng hay không cũng chẳng quan trọng, vì tôi đã thầm mắng ngược anh trong lòng rồi.”
Tần Kiết: “...”
Anh không mắng cô thật mà.
Anh chỉ buột miệng thốt mấy suy nghĩ không được đứng đắn lắm thôi.
Không sát sinh thì khai trai thế nào...!Khai trai...!anh “ăn chay” quá lâu rồi ư? Dạo này cảm thấy hơi bốc hỏa.
Hôm nay Trần Ân Tứ dậy sớm hơn mọi ngày, buổi trưa đến bệnh viện với Tần Kiết nên không được ngủ trưa, từ cao ốc Ngân Hà về đến nhà cô dài một quãng đường, sau khi lên xe, cô dần dần buồn ngủ, bèn nhắm mắt lại, nghĩ bụng chỉ tạm nghỉ một lát, nào ngờ bất cẩn ngủ quên luôn.
Xe đi vào “Ngô Đồng Thự”, sau khi dừng xe lại, Tần Kiết không gọi cô gái đang ngồi bên dậy, mà đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe cao hơn một chút.
Khoang xe rất yên tĩnh, Tần Kiết lướt điện thoại một lúc, ánh mắt dừng trên người Trần Ân Tứ.
Xe anh đỗ cách đèn đường khá xa, hai chiếc đèn cảm biến âm thanh ở cổng tòa nhà đều không sáng, trong ánh sáng mờ mờ, gương mặt cực kì xinh đẹp của cô trở nên vô cùng dịu dàng.
Tần Kiết cứ ngắm mãi ngắm mãi, không thể nào rời mắt đi được.
Khi ngủ cô gái này trông rất ngoan ngoãn...!Ngoan ngoãn đến nỗi làm anh muốn phạm tội, muốn làm cô khóc.
Ánh mắt Tần Kiết dừng trên đôi môi cô, anh nhìn chằm chằm nó hồi lâu, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe quá nóng, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy cái, anh rời mắt đi, một lúc sau, anh thầm chửi “shit” một câu, rồi mở cửa xuống xe.
Dù sao ngủ trong xe cũng không thoải mái, không bao lâu sau Trần Ân Tứ cũng tỉnh lại.
Cô xoa bóp cái cổ tê rần nhìn sang ghế lái, chỗ đó trống không, không thấy Tần Kiết đâu.
Cô chau mày, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đã đến dưới tầng nhà mình, bèn cầm điện thoại rơi trên ghế lên, mở cửa ra.
Truyen DKM.com
Gió đêm mùa đông phả vào mặt, cơn rét buốt tận xương làm Trần Ân Tứ tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Trần Ân Tứ “cần phong cách chứ không cần ấm áp” rùng mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới thấy Tần Kiết đang tựa người vào cửa sau ghế lái nghịch điện thoại.
Cô sải mấy bước về phía anh: “Anh...”

Cô chỉ mới nói một từ, anh bỗng nhiên ngẳng phắt đầu lên nhìn cô, một giây sau ấn tắt màn hình di động.
Không biết có phải ảo giác của Trần Ân Tứ hay không, cô luôn cảm thấy hành động của Tần Kiết hơi hoảng hốt.
Dù anh nhanh chân nhanh tay, nhưng khóe mắt cô vẫn lướt qua được màn hình điện thoại anh, hình như anh đang xem một bức ảnh nào đấy, bức ảnh đó có vẻ quen quen...
Tần Kiết: “Dậy rồi à?”
Nghe anh hỏi vậy, Trần Ân Tứ mới rời mắt khỏi điện thoại, chuyển sang nhìn khuôn mặt anh, nét mặt người đàn ông ấy bình tĩnh, hoàn toàn không có dấu vết của sự hoảng hốt và bối rối.
Có lẽ cô hoa mắt chăng?
Trần Ân Tứ đáp “ừ”, sau đó tiếp tục câu mình đang nói dở vừa rồi: “Anh...!sao đến nhà tôi rồi, anh không gọi tôi dậy?”
Tần Kiết đút điện thoại vào túi, nói bằng vẻ rất nghiêm túc: “Sợ bị em tẩn.”
Trần Ân Tứ: “...”
Tên này miệng chó không mọc được ngà voi.
Trần Ân Tứ xua tay: “Được rồi, tạm biệt nhé.”
Dứt lời, cô nhấc chân đi về phía tòa nhà.

Cô đi được mấy bước, Tần Kiết gọi cô: “Trần Hề.”
Cô ngoảnh đầu lại.
Tần Kiết: “Cảm ơn đã mua cơm hộp.”
Cảnh Trần Ân Tứ không chịu nhất là khi người khác nghiêm túc cảm ơn mình, cô lập tức ngượng nghịu đáp “ờ”: “Chuyện đó...!Không có gì, dạo này anh giúp đỡ tôi nhiều, tôi cũng áy náy.”
Tần Kiết không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

Tính cách cô bé này vẫn không khác gì ngày xưa, người khác ngọt ngào với cô, cô sẽ mềm lòng tức thì, người khác đối xử với cô tốt một chút, cô sẽ móc hết tim phổi đối tốt với người đó gấp mười lần.
Ngày nào cô cũng luôn miệng nói mình là tiên nữ bé nhỏ, đối với cô, cô chỉ nói đùa thế mà thôi, nhưng anh biết...!cô chính là tiên nữ bé nhỏ.
Là tiên nữ bé nhỏ lương thiện nhất anh gặp được trong thế giới này.
Mùa đông Bắc Kinh, gió cắt da cắt thịt, quả thật lạnh đến thấu xương.
Trần Ân Tứ đứng một lúc mà chân tay đã lạnh cóng, thấy Tần Kiết chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, đứng bên cạnh xe như không cảm thấy lạnh, hồi lâu cũng không nói gì, cô liền cố chịu cái lạnh đến nỗi răng va lập cập, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tần Kiết lắc đầu: “Không, mau vào đi, chúc ngủ ngon.”
Trần Ân Tứ cũng chúc anh ngủ ngon một câu qua loa, sau đó quay người bước lên bậc thang, đi được mấy bước, cô vừa đi vừa quay đầu nói với Tần Kiết đang đứng phía không xa: “Anh mau vào trong xe đi, mặc ít thế kia, cẩn thận kẻo ốm vì lạnh đấy.”
Khi cô vừa dứt lời, đúng lúc cũng vào bên trong tòa nhà.
Cách một tấm kính, cô lại huơ tay với anh, rồi rẽ vào thang máy.
Cô đã bắt đầu quan tâm anh rồi, dù là vô tình hay cố ý...!không còn quá phòng bị và công kích như rất nhiều lần trước kia tình cờ gặp anh.
Đôi mắt Tần Kiết cong cong, không hiểu sao tâm trạng vui sướng, nghĩ đến câu cuối cùng cô nói, anh không kìm lòng được mà bật cười.
Cẩn thận kẻo ốm vì lạnh...!Ôi, anh muốn ốm thật quá, về nhà tắm nước lạnh, chắc cũng sẽ ốm như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận