Chương 210 DIỄN KHÔNG LẤY THÙ LAO
Lục Tinh nhìn thấy cảnh này, nói: "Xem ra em gái em bị tổn thương cực nghiêm trọng, trên máy bay còn mượn rượu giải sầu."
Trần Vinh: "..." Ai mượn rượu giải sầu?
Trần Ân Tứ không hề khách sáo mà khinh bỉ hành động đau khổ của Trần Vinh: "Chẳng bao giờ khá lên được."
Trần Vinh: "..."
Ba giây sau, Trần Vinh tức giận gập sách lại, lấy tai nghe trong túi ra, bật âm lượng to nhất, nhét vào tai.
Đến Thượng Hải, Trần Vinh vẫn chưa nguôi giận.
Lúc chờ hành lý, cô ta lại gặp Trần Ân Tứ và Lục Tinh, cô ta đeo kính râm, bước "lộp cộp" qua họ.
Ở bãi đỗ xe, nhân viên của buổi tuyển chọn diễn viên "Sinh mệnh" đã chờ họ từ trước, khi Trần Ân Tứ và Lục Tinh lên xe, đúng lúc bắt gặp Trần Vinh lên một chiếc xe khác, suốt cả quãng đường hai chiếc xe đều chạy cùng về một hướng giống hệt nhau.
Cho đến khi hai chiếc xe một trước một sau dừng trước cửa chính khách sạn Tứ Quý, Trần Ân Tứ không nhịn nổi nữa thầm nhủ, ông trời đang chơi cô đấy à? Để Trần Vinh lượn qua lượn lại trước mắt cô nghĩa là sao?
Trần Vinh và Trần Ân Tứ cùng đến chỗ hai nhân viên lễ tân khác nhau làm thủ tục nhận phòng, sau khi nghe số phòng của Trần Vinh, Trần Ân Tứ cúi đầu nhìn thẻ phòng của mình, suýt nữa thì nổi điên.
Đậu xanh rau má...!tại sao lại là hai phòng ở ngay cạnh nhau?
Rõ ràng Trần Ân Tứ và Trần Vinh ở chung một tầng, nhưng hai người lại bước vào hai thang máy khác nhau.
Một giây sau khi cửa thang máy vừa đóng lại, Trần Ân Tứ bắt đầu khởi động chế độ điên cuồng "tổng sỉ vả" với Lục Tinh: "Tinh Tinh, sao cô nàng si tình lại đi cùng đường với chúng ta?"
"Chắc không phải vì tên khốn đó ở Thượng Hải đâu, mà cô ta đang theo dõi em thì đúng hơn nhỉ?"
"Phòng cô ta ở ngay cạnh phòng em, cách âm của khách sạn này có ổn không? Liệu buổi tối cô ta có cầm ống nghe nghe trộm bí mật của em không?"
"..."
Ba ngày sau, Trần Ân Tứ mới biết ông trời hoàn toàn không có tâm trạng chơi cô, sở dĩ cô và Trần Vinh ngồi chung một chuyến bay, ở cùng một khách sạn vì lịch trình của Trần Vinh và cô đều được tổ tuyển chọn diễn viên phim "Sinh mệnh" sắp xếp.
Nhưng cô là thí sinh tham gia tuyển chọn, còn Trần Vinh là ban giám khảo.
Sau khi nghe thấy tin tức này, Trần Ân Tứ vô cùng hoang mang, không ngừng "oanh tạc" Lục Tinh: "Tinh Tinh, cô nàng si tình đó vươn móng vuốt vào giới chúng ta từ khi nào vậy?"
"Hóa ra cô ta là một trong những nhà đầu tư chính của ‘Sinh mệnh’, không phải ông trời đang chơi em, mà đang chơi chết em rồi."
"Xong rồi, xong rồi, nếu biết trước thế này, lúc ở Nam Hải em đã nể tình không đẩy cô ta xuống nước rồi."
"..."
Buổi tuyển chọn có ba vòng, Trần Ân Tứ vốn tưởng có Trần Vinh ở đó, cô sẽ trượt ngay từ vòng đầu tiên, nào ngờ lại thuận lợi qua cửa vào tận vòng thứ ba.
Kịch bản hay quả nhiên có rất nhiều người cạnh tranh, nữ diễn viên trong vòng thứ ba đều giỏi giang, ví dụ như nữ diễn viên chính của bộ phim năm ngoái có rating vượt 1, nữ diễn viên thế hệ mới từng giành được giải thị hậu danh giá, ngôi sao mới được đào tạo chính quy được mệnh danh là ngôi sao 9x có tiềm năng nhất...!Ngoài vẻ ngoài ra, trong tất cả những người ở đây, Trần Ân Tứ là người có danh tiếng bết bát thật sự xếp chót bảng.
Sau khi vòng tuyển chọn thứ ba kết thúc, Trần Ân Tứ hơi thấp thỏm, cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng kìm lòng không đặng vẫn lật bài ngửa với Lục Tinh: "Tinh Tinh, em đã hi sinh quá nhiều cho bộ phim này, cũng phải từ bỏ quá nhiều thứ, dù thế nào em cũng phải giành được...!ban đầu em không nói chơi với chị, nếu bây giờ em thật sự rơi vào thế bất lợi hay bị động, chị giúp em bí mật thương lượng với họ, chỉ cần để em nhận bộ phim này, em có thể không lấy thù lao."
Diễn không lấy thù lao...
Hồi xưa khi Trần Ân Tứ thuyết phục Lục Tinh điên một lần cùng cô, quả thật cũng từng nói như vậy.
Lục Tinh tưởng cô chỉ nói chơi vậy thôi, không ngờ cô thật sự định làm như thế.
"Ân Ân, em có biết diễn không lấy thù lao nghĩa là gì không? Nghĩa là em làm không công hơn ba tháng trong đoàn làm phim...!Như em đã nói, vì bộ phim này, trước đó em đã có ba tháng không làm gì cả, bây giờ thêm hơn ba tháng nữa, em...!gánh nổi không?
Mấy năm trước, quả thật Trần Ân Tứ kiếm được một ít tiền, nhưng mua nhà cần tiền, mua xe cần tiền, chi tiêu của ngôi sao rất lớn, ra ngoài nuôi ekip, trợ lý, giúp việc trong nhà, đâu cũng cần tiền...!theo hiểu biết của Lục Tinh với Trần Ân Tứ, nếu cứ tiếp tục thế này, số tiền tiết kiệm nhỏ nhoi của cô sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Trần Ân Tứ đương nhiên cũng từng tính khoản tiền này, cô cụp mắt, im lặng một lát, rồi ngẩng đầu nói: "Nếu không được, chị cứ bán xe của em đi, dù sao cũng ít đi."
"Nếu vẫn không ổn, vậy bán túi của em đi..."
Cuối cùng Lục Tinh vẫn phải thỏa hiệp: "Để chị nghĩ xem."
Tuy sự việc không phát triển thuận lợi như thế, nhưng Trần Ân Tứ rốt cuộc vẫn giành được bộ phim "Sinh mệnh."
Khi Lục Tinh nhận được điện thoại, việc đầu tiên là lao đến phòng của Trần Ân Tứ, thông báo tin tốt này cho cô: "Ân Ân, cuối cùng đã quyết định xong rồi, lần này thành công rồi, may mà có hai người, một là Mục Sở Từ, ba năm qua chưa từng quay bộ phim truyền hình nào, cũng là nam chính của bộ phim này, anh ấy chỉ đích danh em."
"Mục Sở Từ?" Trần Ân Tứ rất thắc mắc con người này, cô từng hợp tác với Mục Sở Từ, nhưng chưa từng qua lại với anh ta: "Không phải chứ, tại sao anh ta lại chỉ đích danh em?"
Nghe cô hỏi vậy, ánh mắt Lục Tinh né tránh: "Chuyện này chị cũng không biết, có thể anh ấy cảm thấy em khá phù hợp?"
Không chờ Trần Ân Tứ hỏi sâu hơn, Lục Tinh vội vàng nói đến người thứ hai: "Người còn lại là người em không hề ngờ tới..."
"Trần Vinh."
"Ai ai ai? Trần Vinh?" Hai từ này làm Trần Ân Tứ còn khó tin hơn cả khi nghe thấy tên Mục Sở Từ.
"Không phải em điên, mà là Trần Vinh điên rồi." Trần Ân Tứ lắc đầu, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không thể tin nổi.
"Chị cũng giật mình, nhưng chị đã xác nhận lại rồi, thật sự là Trần Vinh." Lục Tinh nhìn giờ, "Em mau thay giày đi, chúng ta đi ký hợp đồng, vừa hay biên kịch cũng ở đây, muốn nói chuyện với em."
Trần Ân Tứ dùng tốc độ nhanh nhất để chỉnh trang lại, rồi cùng Lục Tinh ra khỏi phòng.
Trùng hợp thay, đúng lúc này Trần Vinh cũng ra khỏi thang máy, đi về phía phòng của họ, hai người bất ngờ gặp nhau trên hành lang.
Trần Ân Tứ và Trần Vinh cùng dừng lại, Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm Trần Vinh mấy giây, hỏi: "Bộ phim ‘Sinh mệnh’, cô..."
Không chờ Trần Ân Tứ hỏi hết, Trần Vinh lạnh lùng trả lời: "Đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý định giúp chị đâu, tôi chỉ cảm động ba từ ‘không thù lao’ thôi, dù gì tôi cũng là người làm ăn."
Trần Ân Tứ hừ một tiếng: "Người làm ăn theo kiểu vô gian bất thành thương?"
Trần Vinh: "Chị!"
Trần Vinh từ nhỏ đã bị Lâm Uyển Nhĩ bắt ép thành tiểu thư lá ngọc cành vàng, không thể nào nói tục được.
Trần Ân Tứ nhìn nét mặt phải kiềm chế của cô ta, nhoẻn cười bước đi trước, lúc đi qua Trần Vinh, cô đưa tay vỗ vai cô ta: "Cảm ơn."