Giường Anh Chia Em Một Nửa


Chương 288 DAO PHẪU THUẬT
"Chào cô, chúng tôi gọi từ Bệnh viện Nhân dân thành phố, xin hỏi cô có phải là người liên lạc lúc khẩn cấp của cô Châu Đồng không?"
Ngón tay đang của Trần Ân Tứ siết chặt chiếc điện thoại, cô ngập ngừng hai giây mới nói: "...!Phải."
Đầu bên kia không nói gì, nhưng Trần Ân Tứ có một dự cảm rất xấu.
"Xin hỏi..." Cô nuốt nước bọt, "Châu Đồng xảy ra chuyện gì à?"
"Đúng thế, không thấy cô Châu Đồng đâu nữa..."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Ân Tứ lại gọi cho Lục Tinh, "Tinh Tinh, vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại cho em, họ bảo không thấy Châu Đồng đâu nữa."
Lục Tinh ở đầu bên kia đang định mắng tiếp, bỗng nhiên "ơ" một tiếng, rồi hỏi: "Sao không thấy đâu nữa?"
"Không biết, y tá nói toàn bộ đồ đạc của Châu Đồng vẫn còn ở phòng bệnh, nhưng lại không thấy người đâu." Trần Ân Tứ ngừng lại, rồi đứng lên, vừa đi về phía phòng ngủ chính vừa nói tiếp: "Em đến bệnh viên xem thế nào."
"Em đừng đi, để chị đi cho, bệnh viện nhiều người, không chừng lại có người nhận ra em, đến lúc đó truyền thông lại thêm mắm dặm muối, không chừng thêu dệt tin đồn nhảm trên mạng."
Khi Lục Tinh đang khuyên ngăn, Trần Ân Tứ đã thay xong quần áo, cô cầm chìa khóa, vội vàng nói với Lục Tinh: "Em không nói với chị nữa", sau đó cúp máy.
Lục Tinh lập tức gọi lại, nhưng Trần Ân Tứ không nghe máy.
Khi Trần Ân Tứ ngồi vào xe, Lục Tinh gửi cho cô một tin nhắn WeChat: "Ở bệnh viện nào?"
Cô biết Lục Tinh không khuyên can nổi mình, nên tới bệnh viện tìm cô.


Trần Ân Tứ nhanh chóng gửi định vị cho cô ấy, rồi nổ máy giẫm ga rời khỏi khu Ngô Đồng.
Khi Trần Ân Tứ đến bệnh viện, y tá ở phòng bệnh đó đã trích xuất camera của tòa nhà để tìm tung tích của Châu Đồng.

Y tá đi kiểm tra phòng bệnh nói, Châu Đồng tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, cô ta cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, giữa chừng có mấy lần y tá đến kiểm tra tình hình, nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta không khác gì bức tượng, không nói không rằng, thậm chí còn không buồn chớp mắt.
Châu Đồng không động vào bữa sáng, đến chín giờ bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh, phát hiện cô ta bắt đầu sốt, khi ấy đã kê cho cô ta một vài loại thuốc.

Bác sĩ thấy tình trạng cô ta nghiêm trọng, mười giờ sáng còn mời bác sĩ tâm lý đến.

Bác sĩ tâm lý ở trong phòng bệnh hai tiếng mà vẫn không thể làm Châu Đồng mở miệng nói từ nào.
Ngay cả bữa trưa Châu Đồng cũng không động đũa, mười hai giờ mười lăm, y tá đến truyền thuốc cho Châu Đồng, khi đó cô ta nhắm mắt nằm trên giường, y tá tưởng cô ta ngủ, đo nhiệt độ cho cô ta xong, thấy đã hạ sốt, bèn đi kiểm tra phòng bệnh khác.
Mười hai giờ bốn lăm, y tá lại đến kiểm tra Châu Đồng, trên giường không có ai, nhưng nhà vệ sinh lại có tiếng nước, y tá nghĩ rằng Châu Đồng đang ở trong nhà vệ sinh, nên cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến một rưỡi chiều, y tá lại đến lần nữa, phát hiện ra tình hình không khác gì nửa tiếng trước, ngay lập tức liên lạc với y tá trưởng.

Mọi người tìm khắp tòa nhà nhưng không thấy Châu Đồng, sau đó đành phải liên lạc với Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ vừa đến được một lúc thì Lục Tinh đến, đúng lúc này, y tá cũng tìm thấy hành tung của Châu Đồng qua camera.
Lúc mười hai giờ hai mươi bảy phút, cô ta rời khỏi phòng bệnh, nhưng có thể do người xếp hàng chờ thang máy quá nhiều, nên cô ta đi bằng cầu thang thoát hiểm.
Mười hai giờ bốn mươi phút, bóng dáng Châu Đồng xuất hiện ở cổng bệnh viện, cô ta mặc quần áo bệnh nhân, không đi thẳng ra ngoài mà đến công viên nhỏ bên trong bệnh viện.

Chỗ cô ta đứng vừa hay là góc chết của camera, nhân viên y tế tua từ khoảng thời gian này về phía sau rất lâu, đến hai giờ hai mươi phút, họ nhìn thấy Châu Đồng ra khỏi cổng phía Tây của bệnh viện, sau đó bắt một chiếc taxi.
Camera của bệnh viện không ghi được biển số của chiếc taxi đó, mà muốn trích xuất camera của con đường kia thì phải tìm cảnh sát.

Từ lúc Châu Đồng rời khỏi bệnh viện đến giờ cũng chỉ mới hơn hai tiếng, hoàn toàn không thể coi là mất tích, không thể báo án.
Lục Tinh quen biết rộng, không bao lâu sau cô ấy đã có địa chỉ nhà Châu Đồng, nơi cô ta hay đi, và những người thân thiết với cô ta.

Lục Tinh gọi lần lượt cho từng người, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì cả.
Trần Ân Tứ thử gọi cho Châu Đồng mấy cuộc điện thoại, song đều không có ai nghe.


Cuối cùng có một y tá khi dọn dẹp phòng bệnh của Châu Đồng thì phát hiện ra điện thoại ở dưới gối cô ta, đã được cô ta tắt tiếng.

Điện thoại của Châu Đồng cài mật khẩu, sau khi bật màn hình lên, Trần Ân Tứ chỉ có thể nhìn thấy những thông báo ở màn hình khóa.
Trần Ân lướt mắt nhìn qua, sau đó nhìn thấy một tin nhắn WeChat không biết ai gửi cho cô ta: "Đồng Đồng, cô cần địa chỉ của Tống Đào để làm gì?"
Thời gian là hai giờ chiều.
Địa chỉ của Tống Đào...
Châu Đồng đi xin địa chỉ của Tống Đào ư?
Khi Trần Ân Tứ đang cảm thấy khó hiểu, phía sau có một cô y tá bỗng kêu lên: "Sao lại thiếu mất một con dao phẫu thuật đã được tiệt trùng sau khi bác sĩ Hạ phẫu thuật xong vậy?"
Dao phẫu thuật?
Trần Ân Tứ nhìn Lục Tinh, không chờ Lục Tinh hỏi "sao thế", cô lập tức chạy đến chỗ y tá vừa rồi: "Bác sĩ Hạ mà cô nói, anh ta phẫu thuật xong từ lúc nào?"
"Khoảng mười hai giờ trưa."
Khoảng mười hai giờ trưa...
Trần Ân Tứ lại hỏi: "Khi đó các cô đã đi đường nào?"
Mặc dù y tá không hiểu gì, nhưng vẫn miêu tả rõ ràng lại cho Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ: "Có thể trích xuất camera ở lối đi đó, vào khoảng thời gian các cô vừa phẫu thuật xong không?"
Từ tầng một đến tầng năm của bệnh viện là phòng phẫu thuật, không bao lâu sau đoạn camera mà Trần Ân Tứ cần đã được trích xuất.
Khi xem camera của cả bốn tầng, quả thật Trần Ân Tứ đã tìm thấy bóng dáng của Châu Đồng, cô nhìn thời gian, là mười hai giờ ba mươi bảy phút.

Hay nói cách khác, trong lúc xuống tầng, Châu Đồng có đi qua khu vực phòng phẫu thuật, hơn nữa cô ta còn hỏi địa chỉ nhà Tống Đào.

Châu Đồng...
Trần Ân Tứ có một dự cảm chẳng lành, cô mím môi, giây tiếp theo kéo Lục Tinh đến chỗ không có nhân viên y tế, nói: "Lục Tinh, chị mau nghĩ cách tìm cho em địa chỉ nhà Tống Đào đi."
Lục Tinh: "Tìm địa chỉ của tên khốn nạn đấy làm gì?"
Trần Ân Tứ: "Chị đừng quan tâm nhiều thế, mau tìm cho em đi."
Chưa đầy mấy phút, Lục Tinh đã có được địa chỉ nhà Tống Đào từ một đạo diễn.
truyendkm.com
Trần Ân Tứ không hề do dự, kéo Lục Tinh chạy thẳng về phía thang máy.
Hi vọng rằng cô đoán sai...
Sự do dự của cô vào tối hôm qua đã biến mọi chuyện thành bi kịch, nên không thể có lần thứ hai tái diễn.

Châu Đồng đưa tờ tiền duy nhất mình mang từ bệnh viện cho lái xe, rồi bỏ ngoài tai tiếng lái xe gọi mình lại lấy thừa tiền thừa, đi thẳng vào khu biệt thự đối diện.
Cô vẫn mặc quần áo bệnh nhân, dưới chân đi dép lê, làm một vài người dân phải chú ý.

Song cô hoàn toàn không hề nhận ra, chỉ đi qua từng căn biệt thự một, cho đến khi đến số nhà cô cần tìm thì dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận