Trần Ân Tứ không buồn nhìn Tần Kiết, bước sang bên hai bước, kéo dài khoảng cách với Tần Kiết.
Dáng người Tần Kiết đủ cao, Trần Ân Tứ tính là bước sang hai bước thì anh chỉ cần hơi hơi nhích người, vẫn có thể di đến bên đỉnh đầu của cô:
- Vì tiền nhà tháng sau, anh sẽ cố gắng giúp em.
Trần Ân Tứ mang vẻ mặt “Không hiếm gặp” liếc xéo Tần Kiết, sau đó quay đầu ném cho anh một cái ót.
Tần Kiết nhìn ổ quạ trên đầu cô, không hiểu sao tự nhiên thấy có chút dễ thương.
Cô gái nhỏ càng bơ anh, anh càng muốn chọc cô...!
Anh vừa mua vé tàu khi nãy nên móc túi tìm được tiền lẻ, đẩy đến trước mặt Trần Ân Tứ:
- Chỉ cần em học được họ khoảng bảy mươi phần trăm thôi, tiền này thuộc về em.
Trần Ân Tứ nhìn tiền trong tay Tần Kiết một cái, bày ra bộ dáng còn lâu mới nhúc nhích.
Tần Kiết:
- Cái này...Học không được, sợ mất mặt?
Trần Ân Tứ lúc ấy, đặc biệt chưa trải qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nghe được lời như vậy lập tức nổi giận, xoay đầu, trừng mắt với anh:
- Ai nói tôi học không được? Tôi học giống lắm đó!
Tần Kiết nâng nâng mày:
- Ya, còn nổ nữa!
CMN ai thèm nổ với anh! Cô giỏi nhất là diễn kịch đấy!
Giây sau, trên gương mặt hơi lấm lem của Trần Ân Tứ treo biểu cảm đáng thương, kéo kéo áo thun trắng của Tần Kiết, nhỏ giọng ủy khuất lên tiếng:
- Anh ơi, người ta đói bụng quá, anh thương hại người ta đi mà.
Nói xong, Trần Ân Tứ còn kéo kéo vạt áo Tần Kiết:
- Anh ơi...!
Tần Kiết như bị điểm huyệt, cứng đơ người.
Qua một lúc sau, anh nhìn khuôn mặt hơi bẩn, lại nhìn ngón tay trắng trắng của cô, mí mắt chợt lóe lên, nhẹ nhàng dựa vào toa tàu điện ngầm một chút, y hệt công tử ăn chơi vô công rồi nghề, cười cười:
- Cô gái nhỏ, em đây không giống ăn mày, em giống...!
Anh ngừng một chút, hơi cúi
đầu, đè âm thanh xuống thấp:
- ....câu dẫn anh đấy.
Trần Ân Tứ không nghĩ đến Tần Kiết sẽ nói câu như thế, cô lập tức trợn tròn mắt.
Nhìn anh, cô như nhớ tới điều gì đó, mở to miệng, một chữ cũng nói không được, mang tai ửng đỏ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô như thế, Tần Kiết đem tiền trong tay quơ qua quơ lại trước mặt cô:
- Anh trai được câu dẫn muốn đưa em về nhà.
Trần Ân Tứ như chú thỏ nhỏ vậy, dùng tốc độ ánh sáng buông vạt áo của anh, lùi về đằng sau nửa bước.
Cô cúi đầu, không nhìn anh, nhưng từ góc độ của anh có thể nhìn thấy cả cổ cô ửng đỏ.
Rất nhanh, tàu ngầm đã đến trạm.
Cửa tàu điện ngầm vừa mở, Trần Ân Tứ nhanh chóng vọt ra ngoài đầu tiên.
Tần Kiết không nhanh không chậm theo sau.
Hai người một trước một sau ra khỏi tàu ngầm, lúc đi đến nơi ít người qua lại, có hai tên ăn mày chặn đường Trần Ân Tứ lại.
- Tuyến số 2 này là địa bàn của bọn tao, mày không được hành nghề ở đây!
- Không cần biết mày từ đâu chui ra, tóm lại, đến địa bàn của bọn tao làm ăn mày, đồng nghĩa với việc khiêu khích bọn tao.
Trần Ân Tứ biết nghề ăn mày cũng có luật lệ riêng, mà cô
chẳng phải ăn mày, vì vậy Trần Ân Tứ theo 36 kế, chạy là thượng sách.
Chỉ là lúc cô định trả lời thì dư quang khóe mắt thấy Tần Kiết đáng lẽ phải đi sau lưng mình, giờ đây đã đi trước.
Cô nhớ đến hành vi lúc trên tàu của anh, mắt đảo qua vài vòng, giây sau chỉ vào lưng Tần Kiết nói với hai tên ăn mày hung hãn:
- Hai vị đại ca, em bị anh ấy điều đến tuyến số 2 tác nghiệp.
Đấy là lão đại của đội cái bang chúng em, anh ấy nói rồi, anh ấy muốn cướp công việc làm ăn mày ở tuyến số 2 của tất cả mọi ngươi!
Tần *Lão đại của đội cái bang* Kiết: “......”
Hai tên ăn mày thuận theo ngón tay chỉ của Trần Ân Tứ, một trước một sau quay đầu về hướng Tần Kiết.
Tần Kiết bị cô gái nhỏ làm cho hú hồn chim én một trận, nhìn chằm chằm cô, mới quay sang nhìn hai tên ăn mày.
Đối mặt với ánh mắt đầy chết chóc của hai người kia, Tần Kiết chẹp chẹp miệng: “......”
Anh muốn nói, tôi chỉ là người qua đường...!
Chỉ là một chữ anh cũng chưa nói, Trần Ân Tứ liền chạy bổ về phía anh, cứ thế nấp sau lưng anh:
- Lão đại, cứu em, lão đại, anh không thể bỏ mặc tiểu Hề, tiểu Hề sợ...!
Tiểu Hề...!
Lời đến bên miệng bị nuốt trở về: “.....”
Trần Ân Tứ một lòng một dạ kéo Tần Kiết xuống nước, diễn càng lúc càng nhập vai, xuất thần tới nỗi muốn khóc luôn rồi:
- Lão đại, từ nay về sau Tiểu Hề Hề đều nghe theo lời của anh, chỉ cần anh cứu Hề Hề...Tiểu Hề Hề thật sự sợ lắm.
Lão đại...!Tiểu Hề Hề sợ lắm...!
Tiểu Hề Hề...!
Tần Kiết không nói nên lời nhìn chăm chăm Trần Ân Tứ khóc tới mức không thể nào giả hơn nữa, cảm thấy môi mình hơi run.
Cũng may sức chịu đựng của anh tốt nên biểu cảm mới không bị hủy hoại, còn bình tĩnh nhìn Trần Ân Tứ kế bên diễn kịch.
Anh ẩn nhẫn lên tiếng với hai tên ăn mày đằng sau:
- Tôi là thiếu niên con nhà lành, từ trước tới giờ chưa từng làm lão đại, có điều cô gái đã kêu cứu như thế, mấy người cứ theo lời cô ấy đi.
Tổ đội hai tên ăn mày: “......”
Trần Ân Tứ: “...”
Không biết trong lòng hai tên ăn mày nghĩ gì, riêng Trần Ân Tứ có cảm giác như hôm nay là ngày phân cún.