Lục Tinh nói không sai, vụ hot search lần này đúng là có hỗ trợ Trần Ân Tứ một chút.
Mặc dù sự giúp đỡ này không lớn lắm, nhưng vẫn có đoàn làm phim cho Trần Ân Tứ cơ hội đi casting.
Cho dù chỉ là thử vai nữ thứ ba nhưng cũng khá tốt rồi.
Địa điểm thử vai ở Bắc Kinh, thời gian vừa hay không phải là ngày Trần Ân Tứ ghi hình, trùng hợp đến hơn cả trùng hợp, do vậy Trần Ân Tứ cũng đưa ra lựa chọn tốt nhất, chắc chắn phải quay về Bắc Kinh một chuyến.
Vẫn như cũ vào tối thứ bảy, chuyến bay cuối cùng về Bắc Kinh.
Thời gian thử vai là hai giờ chiều chủ nhật, cô đã dậy từ rất sớm.
Bộ phim mà cô thử vai được chuyển thể từ tiểu thuyết, do thời gian quá gấp, không thể đọc hết cuốn tiểu thuyết nên cô để cho Lục Tinh lần nữa sơ lược lại nhân vật, có điều cũng phải lên đến ba bốn trăm nghìn chữ.
Trần Ân Tứ ăn xong bữa sáng thì lấy tờ giấy từ Lục Tinh bày ra, ngồi trên sofa, đối diện với cửa kính sát đất, vừa phơi nắng vừa nghiền ngẫm nội tâm nhân vật.
Khoảng thời gian Lục Tinh và cô ở Bắc Kinh, hình như Lục Tinh có chuyện muốn làm nên Trần Ân Tứ một mình đi thử vai.
Cô đặc biệt chuẩn bị một chút trước khi đi, kết quả khi đến nơi thử vai mới phát hiện không ít người đang chờ.
Nhìn sơ qua, tinh thần ai cũng tốt, đương nhiên là đã trang điểm tỉ mỉ qua rồi.
Đột nhiên Trần Ân Tứ hú hồn, nhưng cô cũng là hú hồn có cốt khí.
Cô cứ thế bị Tần Kiết cho đóng đinh trên thanh hot search Weibo hơn nửa tháng, trở thành nữ minh tinh giới giải trí có bảng ghi chép lộ ra nhiều nhất.
Cho dù là bị mắng thành ghi chép, cũng là ghi chép.
Vốn dĩ Trần Ân Tứ sinh ra đã đẹp, đi tới đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn nên cô vừa xuất hiện thì toàn bộ người ở hành lang trong nháy mắt đều im lặng, tất cả dù vô tình hay cố ý đều đang đánh giá cô.
Dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ, Trần Ân Tứ duy trì sự thản nhiên và bình tĩnh, khoảng bốn năm phút đứng chờ, cửa phòng thử vai mở ra, trợ lý đạo diễn gọi tên.
Chắc do Lục Tinh có chào hỏi trước với tổ đạo diễn rồi nên cái tên được gọi đầu tiên là Trần Ân Tứ.
Có lẽ trợ lý chưa đọc qua danh sách nên khi gọi tên cô thì có chút hốt hoảng, biểu cảm như kiểu không thể tin được, sợ mình đọc sai.
Trần Ân Tứ sau khi kí xong danh sách thử vai thì bước vào phòng.
Trần Ân Tứ từng thử vai qua rất nhiều bộ nên đã quá quen với trình tự thử vai.
Cô giới thiệu đơn giản về mình, chờ người đưa đoạn lời thoại tới, sau đó dựa theo sự chuẩn bị mà lưu loát diễn.
Trần Ân Tứ dùng chưa đầy mười phút.
Người bên ngoài chờ thử vai còn đông hơn cả lúc cô vừa đến.
Có người thì trò chuyện, có người xem điện thoại, có người thì tập luyện lại.
Khi Trần Ân Tứ đi đến cuối hàng, một giọng nói gọi cô lại:
- Trần Ân Tứ, là chị?
Trần Ân Tứ quay đầu nhìn.
Là một khuôn mặt xa lạ, cô ấy nhìn Trần Ân Tứ một lúc, lại mở miệng:
- Chị còn nhớ em không?
Trần Ân Tứ vắt óc ra suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ được tên người trước mắt.
Có điều người đối diện cũng không để Trần Ân Tứ ngại, rất nhanh lại lên tiếng:
- Chị không nhớ em cũng là chuyện thường, chúng ta chỉ gặp nhau có một lần ở chỗ chế tác Trương.
Chế tác Trương tên Trương Kiệt, ở bên đài quả hạnh ấy, làm chế tác chương trình kĩ thuật diễn...!
Trần Ân Tứ nhớ ra rồi, là cái bữa cơm Lục Tinh bảo cô đi ăn mà không có cơm.
Nhắc đến hôm ấy cô lại tức.
Tên cẩu đó làm hư cả ly nước ép của cô, với một cái danh mỹ miều là mượn gạt tàn thuốc!
Có điều, tức thì tức, nhưng cô vẫn phải cố gắng nhớ lại khi nào cô và cô gái có duyên này gặp, tựa như nhớ ra nên “À” một cái.
- Chị nhớ ra rồi ạ? Vốn dĩ hôm ấy em định chào hỏi chị một tiếng nhưng không tìm được cơ hội.
Chị rời đi sớm quá, thật không ngờ hôm nay chúng ta lại có thể gặp nhau, đúng là có duyên thật.
Đợi đã, cô gái, cô có thể mở miệng báo danh tính trước được không?
Trần Ân Tứ mấp máy môi, muốn nhắc cô gái trước mặt rằng cô đúng là nhớ cái bữa cơm đó nhưng cả đám người, cô làm sao biết cô ấy là ai?
Lời còn chưa đến miệng Trần Ân Tứ, cô gái kia đã nói một tràng như súng liên thanh:
- Hôm ấy chị đi sớm quá, bỏ lỡ một vụ siêu thú vị.
Chị có nhớ Tần tiên sinh đến sau cùng không? Anh Tần Kiết ấy...!
Nghe tới tên Tần Kiết, Trần Ân Tứ không muốn nói thêm gì.