(Chương này anh đang dỗ chị nên đổi xưng hô anh-em cho tình cảm nha.
Tết rồi ngọt ngào một chút, bình thường cool ngầu đủ rồi.-.)
Trần Thanh Sơn ở phòng bệnh vip.
Vì để đảm bảo cho người ở phòng vip được yên tĩnh nên không có nhân viên hỗn tạp, chỉ có hộ sĩ trực ban.
Trần Ân Tứ vừa bước tới đã có hộ sĩ ngăn cô lại:
- Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là người nhà của bệnh nhân nào ạ?
Trần Ân Tứ nói tên Trần Thanh Sơn.
Hộ sĩ tra máy tính:
- Khu phòng bệnh vip của chúng tôi vì để tạo ra môi trường tốt nhất nên chỉ cho phép người thân vào thăm.
Ông Trần Thanh Sơn báo có vợ và con ông ấy gồm một gái một trai.
Xin hỏi cô là con gái của ông Trần sao? Nếu đúng là thế, cô có thể cho tôi xem chứng minh nhân dân không?
Một gái một trai.
Lòng cô thầm than cũng may mình đang đeo khẩu trang, nếu không đã bị người ta thấy cái cảnh chật vật này mất rồi.
Cô đứng trước quầy hộ sĩ như suy tư gì đó không trả lời.
Hộ sĩ:
- Cô ơi?
Trần Ân Tứ hoàn hồn, nhìn hộ sĩ đứng đối diện.
Hộ sĩ:
- Cô ơi, chứng minh nhân dân của cô....!
Trần Ân Tứ rũ mắt:
- Thôi.
Không đợi hộ sĩ phản ứng lại, cô đã xoay người rời đi.
Giây trước Trần Ân Tứ vào thang máy, giây sau ở một thang máy khác bước ra vài ba người.
Trong đó có một cô gái tóc ngắn, diện một thân áo quần cao cấp, bước trên đôi giày cao gót tới quầy hộ sĩ:
- Chào cô, tôi đến thăm bệnh nhân Trần Thanh Sơn, tôi là con gái của ông ấy, Trần Vinh.
Hộ sĩ kiểm tra xong thông tin của Trần Vinh mới mở cửa kính để vào khu phòng bệnh vip:
- Hóa ra cô mới là con gái của ông Trần.
Vừa nãy có một cô gái cũng tới nói thăm bệnh ông Trần, tôi còn tưởng là con của ông ấy.
Trần Vinh lo cho Trần Thanh Sơn, đối với câu nói của hộ sĩ cô cũng không mấy để ý, chỉ cười lễ phép một cái rồi vào bên trong.
...!
Từ bệnh viện ra ngoài, Trần Ân Tứ đứng ven đường đón taxi.
Nói xong địa chỉ, Trần Ân Tứ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ,
biểu cảm rất hoảng hốt cho đến khi điện thoại trong tay rung lên.
Bởi vì trong một khoảng thời gian không chớp mắt, nên khi động mắt cô có chút hơi mờ.
Là tin nhắn quảng cáo, Trần Ân Tứ bỏ qua, vào tin nhắn Wechat.
Sau khi cô xem tin nhắn gia đình, vẫn chưa lướt xem các tin nhắn khác.
Cô không để tâm mà xem từng tin một, có tin cô sẽ trả lời một ít, có tin cô trực tiếp bỏ qua, cho đến khi cô nhấn xem tin của Tần Kiết.
Tần Kiết: "?"
Tần Kiết: "Giận rồi sao?"
Tần Kiết: "Lỗi của anh."
Trần Ân Tứ nhìn giờ gửi, tin Tần Kiết gửi là lúc cô ngủ.
Có lẽ do thấy cô không trả lời nên đại khái khoảng nửa tiếng sau, Tần Kiết lại gửi thêm một tin mới.
Tần Kiết: "Đừng giận nữa, mời em ăn bữa cơm được không."
Cuối cùng, không còn tin nhắn nào khác.
Trần Ân Tứ dừng hai giây, đang lúc chuẩn bị giả chết rời khỏi tin nhắn của Tần Kiết, ngón tay không cẩn thận nhấn vào khoảng trống nhắn tin, bàn phím cửu cung cách* xuất hiện trên màn hình.
(九宫格: Cửu cung cách là tên tiếng Trung của Sudoku, hay còn là bàn phím.)
Trần Ân Tứ định nhấn bỏ bàn phím, thì trên khung tên biến thành "Đối phương đang nhập tin nhắn...!", ngay lập tức, màn hình của cô hiện ra hai tin nhắn mới.
Tần Kiết: "Cuối cùng cũng xem tin của anh."
Tần Kiết: "Sau này nghe theo em hết được không?"
Nửa phút sau, lại xuất hiện một tin, lần này là tin nhắn thoại.
Trần Ân Tứ gửi mặt cười, tên cẩu này nghĩ gì mà đi gửi tin nhắn thoại cho cô, phải biết rằng tin nhắn chữ của anh cô còn lười đọc.
Điện thoại trong tay rung lên, Tần Kiết lại gửi một tin nhắn thoại mới.
Đáy lòng Trần Ân Tứ hơ một cái, tên cẩu này còn làm phiền cô, cô sẽ kéo anh ta vào danh sách đen.