Điện thoại lại "ong" một tiếng, tên cẩu tiếp tục làm phiền cô rồi.
Trần Ân Tứ: "..."
Nửa phút sau, Trần Ân Tứ lấy tai nghe Bluetooth ra, nhét vào tai, nhấn mở.
Tần Kiết: "Mời em ăn cơm?"
Tần Kiết: "Món gì thì tùy em lựa chọn?"
Tần Kiết: ".....Được không?"
Có lẽ bên cạnh Tần Kiết không có người, giọng nói trầm thấp, thiếu chút thanh đạm của ngày thường mà có chút trầm khàn, truyền vào tai cô làm cô nói không nên lời.
Trần Ân Tứ nhéo đầu ngón tay nhấn điện thoại, bất giác run lên, qua một lúc cô mới lạnh lùng bắt đầu gõ chữ.
Trần Ân Tứ: "Ngại quá, người hẹn tôi ăn cơm rất nhiều, không rảnh."
Tần Kiết như cũ chậm rãi trả lời: "Vậy anh đi xếp hàng chờ vậy."
Chưa chờ Trần Ân Tứ trả lời, Tần Kiết lại gửi thêm một tin: "Có cách nào châm chước hay không?"
Hờ...Tên cẩu này đang cầu xin cô à?
Trong lòng Trần Ân Tứ dần cân bằng lại, bắt đầu gõ chữ.
Trần Ân Tứ: "Ngại quá, không nhận người chen hàng."
Trần Ân Tứ: "Tôi cũng không phải người tùy tiện đi ăn cơm với người khác, anh có kiên nhẫn thì chờ, không đủ kiên nhẫn thì thôi."
Trần Ân Tứ: "Đúng rồi, báo trước cho anh một tiếng, cho dù anh đủ kiên nhẫn chờ cũng chưa chắc tôi chịu đi ăn với anh.
Dù sao tiểu tiên nữ cũng có kiêu ngạo của tiểu tiên nữ."
Lần này Tần Kiết nhắn tới: "Được, anh chờ."
Trần Ân Tứ không trả lời tin nhắn, tự nhủ, vậy thì anh cứ chờ đi.
Tần Kiết cũng không trả lời, Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm vào màn hình trò chuyện, nhìn một chút rồi bỏ điện thoại xuống.
Lại quay đầu, nhìn cảnh sắc ban đêm ngoài cửa sổ, Trần Ân Tứ cảm thấy mình dần dung nhập vào cảnh sắc, cũng không thấy lẻ loi là mấy.
Rất nhanh, xe đã dừng dưới lầu "Ngô Đồng Thự".
Sau khi Trần Ân Tứ trả tiền xe, cảm giác điện thoại hơi rung, sau khi vào thang máy cô mới mở màn hình.
Tần Kiết: "Không còn giận nữa chứ?"
Trần Ân Tứ không trả lời Tần Kiết.
Chỉ là lúc chờ thang máy đến tầng của cô, nhấn vài cái lên bàn phím.
Trần Ân Tứ: "Liên quan gì đến anh."
Cửa thang máy mở ra, Trần Ân Tứ đi về phía nhà mình, quét vân tay, bước vào nhà, lúc đang thay giày, màn hình lại sáng lên lần nữa.
Lại là một tin nhắn thoại.
Vì ở nhà nên Trần Ân Tứ cứ trực tiếp nhấn phát, đầu tiên là tiếng cười nhạt, sau đó là giọng trầm thấp của Tần Kiết: "Quả nhiên ngày đó sắp tới rồi."
Ngày gì sắp tới? Ngày gì mới được?
Trần Ân Tứ chớp chớp mắt, không hiểu ý Tần Kiết là gì, cô trở tay nhấn một dấu chấm hỏi.
Trần Ân Tứ: "?"
Tần Kiết lại bất động.
Trần Ân Tứ giẫm lên dép lê lông xù, đi vào toilet, ngồi trên bồn cầu, cô nhìn thấy nội y của mình thấm màu đỏ.
Thì ra là ngày ấy tới rồi...!
Câu nói của Tần Kiết lần nữa lặp lại bên tai Trần Ân Tứ, khiến da dẻ cô lộ bên ngoài quần áo ửng đỏ.
(Liêm sỉ đâu hết rồi anh ơi T.T)