Vĩnh Đạo như thường lệ về nhà là vứt cặp, vẽ một đường
pa-ra-bôn vật thể rơi trong không trung, cũng không thay giày, trực tiếp chạy
vào bếp.
Chuyển về sắp nửa năm, anh khôi phục
lại lịch làmviệc và nghỉ
ngơi trước đây, sáu giờ về nhà, sáu giờ ba mươi
nấu cơm, bảy giờ xem
tin tức, tám giờ mở laptop
lên mạng, mười một giờ lên
giường đi ngủ.
Tối đầu tiên chuyển về, Vĩnh
Đạo kích động tới
mứcmất ngủ. Sau gần bốn năm,
bắt đầu lại sống cùng nhau,
ngủ trên cùng một
chiếc giường, chờ đợi cùng
một giờ tỉnh dậy,
xem cùng một chương
trình, ăn thức ăn trongmột cái nồi, lại có cảm
giác không chân thực.
Con người đến một độ tuổi nào
đó, suy nghĩ thành gia lập
nghiệp trở thành vô cùng
quan trọng, thậm chí
không lập nghiệp cũng
phải có gia đình, anh chính là như
vậy. Thực ra kéo dài mấy năm như
thế, thử họthiếu không cũng
không phải gia đình, mà là
cuộcsống.
Vén rèm cửa phòng
bếp, anh đứng yên, xắn tay áo,
ngửi xem trên người còn mùi
thuốc lá không, chắc
chắc không còn mới
bước vào.
Diện tích bên trong
rất nhỏ, thiết kế
không gian chặtchẽ, dọn dẹp
sạch sẽ. Trên chạn
bát dán tờ giấy ghi
những đồ gia dụng cần mua,
anh cầm lên xem qua, gấp gọn
để trong túi áo.
Ba món thức ăn của bữa tối sớm đã chuẩn
bị đầy đủnguyên liệu trên bệ bếp,
xem ra là món khổ qua
xào, bí ngô xào trứng
gà mặn, móng giò
sốt, đun nhỏ lửa, đu đủ và nạm bò
ninh, đây là món canh cố định tuần này.
Theo khẩu vị, mặn chay mỗi thứ một
nửa, nhưng theosở thích của
anh.
Trong bát thủy tinh
trên bệ là dâu tây đã
rửa sạch, PhổHoa tựa trên chiếc
ghế cao bên cửa sổ,
liên tục nhónlấy, đưa vào
miệng nhấm nháp. Có lúc
chỉ nhìn cô ăn,tâm trạng của
Vĩnh Đạo cũng tự nhiên tốt
lên.
Hôm nay cô mặc một
chiếc áo khoác màu trắng, phần
bụng rộng rãi, nhìn
không ra đường eo
trước đây, saulưng còn có nơ màu hồng,
do bạn cô tự tay may
cho.Cô đeo tai nghe, nghe một
lúc, ăn một quả dâu tây,
lạimở sách ra tiếp tục đọc.
Nửa năm không làm
việc, cuộc sống của cô
vẫn luôn như vậy,
chỉ dịch vài bài
viết, lượng công việc
khôngnhiều, vừa đủ dùng hết thời gian
dư. Con người rảnhrỗi, lòng thanh
thản, tự nhiên sẽ béo
hơn chút, vaikhông còn gầy yếu giống
trước kia, má cũng phình
phình hơn, vòng bình an
trên tay cũng phải nới
lỏngmột nấc.
Nếu bình thường, cô hy
vọng hai ba năm tương
lai đại khái cũng được như
vậy. Tham vọng nghề
nghiệp vĩ đại nhất
của cô không nhất
định là biên tập, tác
giả,phiên dịch viên, làm một
người bình thường cũng
rấttốt, một người vợ, con
gái, hoặc... người mẹ bình
thường.
Vĩnh Đạo khẽ khàng đến đứng sau Phổ
Hoa, cúi đầuxem hình vẽ minh
họa trong sách.
Họ vốn hiếm khi có
cùng hứng thú với một thể
loạisách báo, tính văn học
trong tạp chí của cô
rất mạnh, còn anh chỉ đọc kỳ san
khoa học kỹ thuật, bây giờ lại có
thể thưởng thức cùng
một bài viết với đối phương,
trước khi đi ngủ còn
dành thời gian thảo
luận về cảmnghĩ.
Anh lặng lẽ di
chuyển bát dâu tây ra xa,
đợi cô túm hụt, ngẩng
đầu phát hiện anh đã về nhà,
sững lại mớicười, vẫn chưa rõ
tâm tư cô thì đã thấy cô uể
oải dựa lên người
anh.
“Ăn ít thôi, lạnh đấy”. Anh cầm một quả cho vào
miệng nếm thử, hóa ra
đã ngâm qua nước nóng,
ấm
ấm, cảm giác bình
thường.
“Anh tan làm rồi à?”. Cô đổi thành tư thế
nhoài người lên phía
trước, giống con mèo
không biết làm nũng.
Hàng ngày đều hỏi vô
nghĩa như vậy, rõ ràng
thấy anh đứng trước mặt còn sẵn sàng
hỏi.
“Ừ, hôm nay em làm
gì?”.
“Gọi điện cho Quyên Quyên”.
“Còn gì nữa?”.
“Gọi điện cho anh”.
“Ừ”. Buổi chiều nói
chuyện rất lâu qua
điện thoại, chotới khi cô buồn
ngủ rồi đi ngủ thì
thôi.
“Đi rửa tay đi, anh làm thức ăn”.
Cô bước xuống từ ghế cao,
động tác rất cẩn
thận, nơ áo đằng sau móc
vào cúc trước ngực
anh.
Cô tưởng bị móc
rồi, quay đầu kiểm
tra, anh nhân cơ hội đó nhích
gần, cọ nhẹ vào cổ
cô, ôm lấy, cánh tay khẽ chà lên
lưng cô, thực ra vẫn
rất mảnh mai!
“Hôm nay phỏng vấn hai
nhân viên thí nghiệm”. Anh đơn giản
báo cáo công việc,
cô nghe xong gật gật
đầu.
“Sẽ không gặp phải
loại như Tất Mã Uy
nữa chứ?”.
“Không biết, lòng người
khó lường, nhưng mong là
không”. Anh kết thúc
cái ôm đơn giản, rửa tay thu
dọnbát dâu tây, giúp cô bê nồi,
mang bát đũa ra.
Nhích người vừa đúng mặt đối mặt, cô giơ
tay muốn lấy chai
dầu. Anh cúi đầu rất tự nhiên
chạm một cái, đầu lưỡi cô có
vị đắng của khổ qua, làm mất
đi vị ngọtcủa dâu tây.
“Anh ra ngoài đợi...”. Cô quay
đầu, ánh mắt vẫn dịudàng như cũ.
“Anh đọc báo...”.
Cô có chút kinh nghiệm
làm cơm tuy vẫn chưa
đủngon, tóm lại vẫn hơn
anh. Nấu món ăn trong gia
đìnhcó thể lên tay, đạt được yêu cầu của người
già. Ba món một canh
trong mười phút có thể
làm xong, tay chânrất nhanh nhẹn.
Cô bước vào bưng
thức ăn, giảm một nấc quạt
thông gió, nghe tiếng
“ù ù” cảm thấy hơi bực.
Ăn xong, anh rửa bát, cô
dùng nước nóng làm ấm
dâutây, vừa xem ti vi vừa ăn.
Mười phút trước tiếp
sóng tin tức cô còn
tỉnh táo, hai mươi phút
sau liền ôm đệm dựa ngủ mất,
gối lên vai anh. Gần đây cô
thích ngủ, mỗi lần
thức dậy thời gian
không còn nhiều, nhưng
ngủ được tinh thần cũng tốt
hơn.
Tám giờ cô đổi sang
xem đĩa, đó là mấy bộ phim truyền hình
nhiều tập mà Quyên Quyên
sàng lọc giớithiệu, đĩa cũng là
lấy chỗ cô ấy. Mới cầm
điều khiển ấn nút bật, anh từ
phòng đi ra, trong tay cầm tạp dề kiểu
áo chống đạn.
“Mặc cái này vào rồi
xem! Lên mạng cũng
mặc!” Anh giúp cô buông lỏng
dây thắt, ra bàn ăn
làm việc trênmáy tính, thỉnh
thoảng ngẩng đầu nhìn ra
chỗ cô ngồi.
Lần đầu tiên chiếu bộ phim
Friends cách đây cũng
phải hơn mười năm
rồi, cô xem đi xem lại
không chỉ hai mươi lần.
Nội dung tập thứ năm
anh không nhớ rõ lắm, chỉ
biết mấy tập đầu Phoebe thay
hai vợ chồng em trai
sinh ba, sinh nở tự nhiên.
Anh lưỡng lự giữa
hai bộ phim How I met
your mother và The Big
Bang Theory, cuối cùng
đều bỏ qua cả hai,
tìm album Điều bí ẩn của cuộc sống mà anh
kiếm được, phần đầu là phôi
thai óng ánh long lanh được đặt trong cơ thể
mẹ trong vũ trụ, có một
loại thần bí khiến
người ta hướng theo.
Làm về lĩnh vực
sinh hóa bao năm nay,
anh cũng coi như quen thuộc
với cơ thể người, nhưng
thời khắc quan trọng
vẫn cần phải học
tập.
Đặt máy tính ở chế độ ngủ đông, anh đọc
sách một lát,là quyển cô đọc trong
bếp trước đó. Tìm
thấy trên trang “douban”, rất
nhiều người trên mạng
giới thiệu, thế là họ
mua hai quyển, một để
ở nhà, một đặt trong
phòng thí nghiệm của
anh, ai rảnh thì người đó đọc. Vì cô
không làm việc nên đọc nhanh
hơn anh, chỗ gấp trang đã vượt hơn
chín mươi trang so với
trước, lời giảithích ở đầu trang và chú
thích trên sách là nét
bút chì rất nắn
nót, khiến anh nhớ tới bài ghi
chép của cô hồi đi học, cũng
mạch lạc như thế,
được tất cả nam
sinh trong lớp truyền tay
nhau làm tài liệu ôn tập.
Chín giờ ba mươi, Phoebe
đã sinh ba tự nhiên.
Dâu tây còn bảy tám quả trong
bát, ngâm trong nước
nóng lâu nên màu sắc
cũng bị biến đổi, anh bước
tới dứt khoáttiêu diệt hết,
rút điều khiển từ tay cô, cầm áo
vest đắp lên người cho cô.
“Buồn ngủ thì về
phòng ngủ đi em?”. Anh cúi
đầu nói, cô ngơ ngác
tỉnh dậy, nắm lấy tay
anh, trên mặt vẫn
dáng vẻ mơ mơ màng
màng.
“Không sao...”.
Cô dụi dụi mắt bị
anh đỡ dậy, chậm rãi ra
ban công thu quần áo. Quần áo của hai
người, hong gió cả ngày,
áosơ mi có mùi thơm dịu của nước xả vải.
“Tốt nhất không cần
dùng mấy thứ này...
Có phải thêmhóa chất vào
không?”. Anh vừa ngồi
xuống, đột nhiênnghĩ ra gì đó, chạy tới ban
công rút quần áo xuống.
“Không sao chứ?”. Cô
không chắc lắm, đem quần áo anh vừa rút
xuống phân loại, gấp
gọn. Đồ lót đều đặt ở ngăn tủ,
quần áo ngoài mới phân ra, từ
khi còn trẻ anh đã yêu cầu như vậy,
chuyển về, việc đầu tiên là nhét
quần áo vào ngăn của cô. Cái nào
cần ủi, cái nào cầntreo, cô từ từ làm
từng thứ, cũng có thể
giết thời gian.
Anh vẫn nghĩ về
chuyện nước xả vải,
trang nghiêm chạy lại chỗ vi
tính.
“Anh vẫn lên Google
xem lại một chút
xem sao!”Giống thái độ đối với số liệu
thí nghiệm, anh triệt
đểvào Google, baidu, lại cả
yahoo nữa tìm kiếm
nhữngvấn đề liên quan tới
nước xả vải, cuối
cùng tìm đượcmấy đáp án khác nhau.
“Sau này không dùng
nữa, không sao mà”. Cô không
muốn vì chuyện nhỏ này mà cả
hai người hao tổn
tâmtrí, không sử dụng dù sao
vẫn an toàn hơn có sử dụng,cũng không phải
vấn đề nguyên tắc, một phút là
giảiquyết xong.
Mười giờ cô đi rửa mặt chải
đầu trước, trên nền
phòngtắm mới rải một lớp
thuốc chống trơn khô,
bên cạnh bồn tắm còn thêm
tay đỡ bằng thép không
gỉ, tuy nhìn có chút dư
thừa, nhưng vẫn có tác
dụng thực tế. Cô rửa
mặt rất chậm, đi ra vài công
đoạn chăm sóc bảo
vệda. Xong xuôi, anh cũng vừa vặn tắt máy tính,
mìnhtrần bước vào đi tắm.
Anh mở vòi nước, đến cửa cũng
không đóng, huýt sáo nói chuyện với cô.
“Anh trai anh sắp về, kêu
đi ăn cùng”.
“Cùng bố mẹ bên đó không ạ?”.
“Không, mình đến chỗ
cũ”.
“Vâng, Quả Quả đến không?”.
“Anh không hỏi”.
“Anh hỏi đi”.
“Sao vậy?”
“Em muốn gặp Lâm
Bác”.
“Được, anh sẽ gọi”.
Anh quấn khăn tắm,
chân ướt đi ra, không giẫm
lênmiếng lót chống trơn, cơ thể
xiêu vẹo tý ngã. Kỳ
thậtcô vẫn luôn bưng cốc sữa
nóng đứng ở cửa phòng tắm
uống, đợi anh bước ra, thấy
anh như vậy, lại có
chútmuốn cười. Lớn như vậy
rồi!
“Này...”. Trong cốc còn một nửa vẫn chưa
uống hết.
“Uống thêm ngụm nữa!”.
“Em no rồi...”.
Anh đành bịt mũi uống hết chỗ sữa còn lại,
cúp tai đi gọi điện. Nói được một nửa,
gào lên với cô một
tiếng: “Quả Quả bận viết luận
văn, chỉ có anh trai
anh, cógặp không?”
Cô nghĩ một chút,
vẫn là nên gặp.
Trước khi ngủ, anh lau khô nước
bám trên nền nhà vệ
sinh, vào bếp đổ thức ăn còn thừa, đổi túi rác mới,
ra ban công kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa, kéo rèm cửa, lại tới phòng ngủ
chuẩn bị bộ quần áo hôm sau mặc, tránh đến lúc đó lại đánh thức cô.
Làm xong mấy thứ này, cô cũng dựa trên giường đọc được hơn chục trang sách, mắt
đã mỏi, sượt người xuống. Anh nằm lên giường, chỉnh
ánh sáng tối đi, vừa đúng thời gian trao đổi lĩnh hội của mình.
Nói vài chuyện, cô hơi lơ mơ buồn ngủ, anh thẳng người đẩy đẩy cô.
“Dạ?”. Cô khép hờ mắt.
“Giấy tờ khoảng mười hôm nữa là làm xong”.
“Vâng, nhanh nhỉ”.
“Đương nhiên, đợi lâu như thế, thủ tục bên đó rườm rà, bên này đơn giản, sau đó
có thể trực tiếp đến tòa”.
Cô không có cảm xúc đặc biệt nào, cũng không biết nên bình luận việc này thế
nào.
“Anh và mẹ bàn bạc rồi, đầu tháng sau tốt ngày, thời tiết cũng thích hợp”.
“Mẹ nào?”
“Cả hai mẹ đều bàn bạc rồi, nói nhanh chóng làm”.
“Cũng được”. Cô nhắm mắt, thở chầm
chậm.
“Thế ư... em vốn dĩ dự định thế nào?”. Anh
muốn hiểu rõ vẻ bình thản ung dung của cô, theo lệ thường, phụ nữ đều sốt ruột
hơn với việc như vậy.
“Em chưa từng định gì”. Cô nói thật.
“Thật à?”
“Thật”. Cô mở mắt, chớp chớp, rõ
ràng là buồn ngủ mà có chút giống như trêu chọc anh.
“Có phải em không muốn kết hôn không?”. Anh có
phần buồn bã.
“Không phải không muốn... cũng không phải vô cùng
muốn... Hiện tại như vậy rất tốt
mà”. Cô trở mình, ấn công tắc tắt đèn.
“Vì sao?”. Anh khẽ vuốt ve cánh tay cô đặt bên mình trong chăn, đặt chân cô
vòng lên thân dưới của mình. Chân tay cô vẫn lạnh hơn bình thường, bác sĩ nói
vì tuần hoàn của cô không tốt, thể chất cần tăng cường, những phương diện khác
không bị ảnh hưởng.
“Hả?”
“Vì sao không vô cùng muốn?”.
Cô suy nghĩ một lát, quay lại đối diện với anh. Gối cô
thấp, vừa vặn chạm vào vai anh, phần trên cánh tay chắc khỏe, ôm có cảm giác an
toàn, dựa vào anh cũng rất ấm áp.
“Em không muốn... tái hôn lắm...”.
“Vì sao!”.
“Cảm giác... không hay lắm... nghe ra cũng chẳng phải
cùng một người... hơn nữa anh đã là lần thứ
ba rồi...”.
Cho dù miệng cô nói nhẹ như gió thoảng, nhưng nghe ra cũng có cảm giác ba lần
vào tù, quả thật không hay, hôn nhân tuyệt đối không phải thứ càng nhiều càng
tốt.
“Vậy làm thế nào?”. Anh túm đầu, vẫn tưởng
thủ tục gần xong, danh hiệu cũng là bình mới rượu cũ, thực ra không phải vậy.
“Có thể tái kết hôn không?”. Cô nghiêm túc hỏi.
“Cái này... anh phải đi hỏi... có thể được...”. Anh
không dám nói tùy tiện, trong lòng lại thêm một việc, “Đừng nghĩ cái này nữa,
anh đi làm”.
“Vâng”. Cô ngả vào cánh tay anh,
nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tay anh đặt trên lưng cô, sờ bụng, ngực,
eo cô, chỗ nào cũng đều có sự thay đổi nhỏ, chắc hơn. cẩn
thận dè dặt dừng ở một nơi, chỉ muốn cảm nhận một chút, không có suy nghĩ khác,
nhưng như vô tình lại như cố ý vuốt ve, khiến cô động đậy lông mi một cách bất
an trong bóng tối, trở nên tỉnh táo.
Hít sâu, cảm giác nóng bừng bốc lên trong cơ thể làm xáo trộn khả năng kiềm chế
bình tĩnh của anh, tay vẫn dừng ở nơi đó, lòng bàn tay khẽ toát một lớp mồ hôi.
Hai hơi thở bất giác quấn vào nhau, anh nhớ tới dáng vẻ cô nghiêng người nâng
chiếc xẻng trong phòng bếp chật hẹp, đường cong mềm mại, nụ cười nhẹ nhàng.
Thấp xuống phía dưới, bản năng cơ thể cố gắng thoát khỏi lý trí, giữ lấy đôi
môi nóng hổi. Cô dường như đang chờ đợi, thở hổn hển, tay tự nhiên đan nhau sau
cổ anh.
Lần vuốt ve bị ngắt quãng trong bếp như lửa cháy lan ra cánh đồng cuốn sạch mọi
thứ.
Cảm giác giọt dầu nóng bừng chảy trên ngực, đau đến mức cơ thể không ngừng căng
ra, tuy từng làm vợ chồng nhưng mấy năm đó, cô không hề biểu lộ niềm vui trước
mặt anh. Bây giờ đã khác, vuốt ve từng tấc, gắn bó như môi với răng. Sự run
rẩy, do dự, vui vẻ đều không che giấu...
“Được không...”. Từng giọt mồ hôi lớn chảy
xuống, cuối cùng điều nghĩ tới vẫn là vấn đề an toàn.
Cô cắn môi, vội vã gật đầu, khóe mắt ướt trở thành giọt lệ.
Dầu nóng lan ra, từ ngực đến toàn thân, từ linh hồn đến nơi sâu nhất trong máu
thịt. Cô không chỉ là khoái cảm của cơ thể mà còn là hai nửa vòng tròn tách rời
hợp hai thành một, trở về hoàn mỹ.
Chuyển động nhẹ nhàng, quay cuồng, run rẩy, phù hợp.
Thế nào cũng không đủ, chỉ sợ sẽ có thể xa nhau.
Đêm đã khuya, di động của anh nằm lặng lẽ phía xa, lóe từng nhịp sáng, có thể
là tin nhắn chưa đọc.
Cô nằm trên người anh, mái tóc dài rối tung, hơi thở đều, bình ổn.
Anh mệt mỏi biếng nhác hưởng thụ sự dựa dẫm của cô, lười nói, vén mái tóc ướt
mồ hôi trước mắt cô, cúi đầu cười.
“Hả?”. Cô buồn ngủ, miễn cưỡng
mở mắt, nhìn đôi mắt long lanh của anh.
Cười tới nỗi khóe mắt có nếp nhăn, anh thấp giọng hỏi: “Mệt chứ?”.
Cô không đáp, nhắm mắt chuyển sang chỗ khác, nằm trở lại trên gối, co lại giống
thai nhi trong tử cung, kéo tay anh cùng đặt lên bụng cô.
Anh giúp cô điều chỉnh vị trí dễ chịu nhất, chống cánh tay, nghe tiếng thở bình
ổn của cô, nói một câu: “Ngủ đi...”, lại không nén được hôn lên khóe môi, trán
cô.Cánh tay cách một lớp chăn cọ lên bụng cô, lưu luyến cảm nhận nhiệt độ mềm
mại dưới cánh tay.
Anh vò tóc cô, cô giãn ấn đường, lặng lẽ chờ cơn buồn ngủ đến thăm...