Sau khi về đến nhà, Phàn Dực Á cảm thấy có cái gì đó không bình thường.
Đi một vòng quanh nhà, anh chấn động, cái cây do đích thân mẹ của anh trai trồng đã bị chặt, chỉ còn lại một cái gốc thấp bé.
Anh chợt thấy giận dữ.
Cảm giác vui vẻ thỏa mãn khi gặp cô gái kia lập tức biến mất không còn gì.
Chuyện này anh biết là ai làm!
Tức giận chạy lên tầng hai, cũng không quan tâm bây giờ đã là đêm muộn.
“Cốc, cốc, cốc!” Anh không khách khí gõ cửa phòng cha mẹ.
“Ai thế!” Giọng nữ cực kỳ không hài lòng.
Cửa phòng bị mở ra một cách bực bội, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt con trai, mẹ anh liền trở nên hiền dịu.
“Tâm can bảo bối, sao con về sớm thế? Đêm nay chơi vui vẻ không?”
Mẹ Phàn Dực Á đã hơn bốn mươi nhưng giữ gìn vô cùng tốt, ngay cả một nếp nhăn ở khóe mắt cũng không có.
“Con hỏi mẹ! Cái cây kia! Đã có chuyện gì xảy ra với cái cây của anh trai?” Không thèm để ý đến vẻ lấy lòng của mẹ, Phàn Dực á tức giận ầm mĩ.
“Anh trai con về nhà sao? Mách với con à?” Sắc mặt mẹ cũng tối lại.
“Mẹ nói gì thế, anh trai chẳng nói gì hết!” Vì sao phải làm như thế chứ? Phàn Dực Á thật sự tức giận “Bởi vì chuyện gì anh cũng không nói nên con mới đến hỏi mẹ, cái cây kia làm sao nào? Mẹ tìm người chặt nó đúng không?”
“Cái cây đó ngày càng cao, đã sắp lên đến ban công phòng ở tầng ba của con, nếu không chặt thì không được, nó sẽ che hết ánh mặt trời!” Mẹ anh nói một cách đương nhiên, “Anh trai con là bác sĩ, nói cũng biết ánh mặt trời quan trọng thế nào với sức khỏe của con người, con yêu, phòng con làm sao lại không có ánh sáng mặt trời được?”
“Con có thể đổi phòng mà! Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy! Chẳng lẽ mẹ không biết cái cây kia rất quan trọng với anh sao? Đó là thứ duy nhất mẹ anh để lại cho anh mà!”
“Vì sao con phải đổi phòng? Ở Phàn gia này con mới là thái tử thật sự!”
Nhà mẹ đẻ của mẹ Phàn Dực Á có gia thế hiển hách, nên vốn dĩ bà không hề cho đứa con của người vợ đầu đã qua đời của chồng vào mắt.
“Mẹ…. thật không thể nói chuyện được!”
Đây là nguyên nhân anh không thích tiếp cận với phụ nữ, phụ nữ rất đáng sợ, không hề hiểu đạo lý!
“Hơn nửa đêm rồi còn cãi nhau cái gì!” Giọng nói uy nghiêm của cha vang lên, giữa đêm khuya càng trở nên lạnh lùng.
“Không có gì đâu, anh yêu, em chỉ nói chuyện với bảo bối thôi!” Mẹ vội quay đầu lại nói, xong giữ chặt tay con trai, nói nhỏ, “Con yêu, chuyện trong nhà con đừng quan tâm nữa! Dù sao thì nếu anh trai con cả đời an phận thủ thường làm bác sĩ sẽ không sao, nếu không mẹ sẽ khiến nó không được sống tử tế!”
Tức giận gạt tay mẹ ra, “Mẹ, mẹ có hiểu được không? Cái gì anh cũng không muốn, vì sao mẹ phải đối phó với anh như vậy?!”
Anh căm ghét phụ nữ mưu mô thâm hiểm, nếu đây không phải là mẹ mình thì anh đã muốn bóp chết bà ta!
Phụ nữ quá đáng sợ nên chỉ cần một người là đủ.
Tìm người thứ hai để làm vợ anh? Xin tha thứ cho kẻ bất tài này!
“Cái gì cũng không muốn? Nó xứng sao?” Mẹ anh cười nhạo, “Chỉ có con mẹ mới là người thừa kế duy nhất của ‘Pháp vị thiên hạ’!”
Hệ thống nhà hàng Pháp, mấy nghìn nhà hàng đó đều là của con trai bà!
Hít sâu, Phàn Dực Á tự nhắc mình phải bình tĩnh, đừng nổi giận.
“Bảo bối, con mới là người đứng đầu trời sinh, nhìn xem, tất cả mọi người đều phải thừa nhận vị giác của con ngay từ nhỏ đã là trời phú.”
“Đừng trái gọi bảo bối, phải gọi bảo bối, ghê chết đi được! Con đã cai sữa rồi, đã hai mươi tuổi rồi!” Cuối cùng núi lửa cũng phun trào.
Mẹ anh lo lắng nhìn vào bên trong, “Bảo bối, ba con dạo này hay bực dọc, tức giận sẽ lấy gia pháp phạt con đấy, mẹ sẽ đau lòng!”
Đứa con này của bà từ nhỏ đã có được rất nhiều, đương nhiên cũng bị đánh mắng nhiều hơn so với anh trai nó, tuy việc này có liên quan đến tính cách của Phàn Dực Á, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do cha nó muốn nó là người nối nghiệp nên mới giáo dục thật nghiêm khắc.
Cho nên mặc dù tính tình Phàn Dực Á có nhiều điểm xấu nhưng lại không mê mải ăn chơi trác táng mấy trò xấu xa.
Thấy con trai thật sự tức giận, mẹ Phàn Dực Á vội tìm đề tài khác để dỗ con vui vẻ, “Xe mẹ mua con có thích không?”
“Cũng tạm được!” Phàn Dực Á không kiên nhẫn hừ lạnh.
Anh muốn một chiếc xe đua, thế mà lại đi tặng cho anh một chiếc xe jeep!
Nếu muốn một cái xe bình thường như thế thì ga ra của anh còn đầy!
“Chờ con lớn hơn, cái gì mẹ cũng mua cho con!” Mẹ Phàn Dực Á dỗ dành con trai.
Lại như vậy!
Trong mắt cha mẹ, dường như anh vĩnh viễn không hề lớn lên.
“Được rồi, được rồi! Mẹ vào ngủ đi!”
Đối với mẹ mình anh chẳng còn gì để nói.
. . . . . .
Tối nay nhất định là mất ngủ rồi, cái cây trở nên thấp bé, trở thành một cái gốc trơ trụi cứ quanh quẩn trong đầu anh không đi.
Phàn Dực Á buồn bực ngồi dậy, rời khỏi giường.
Anh ngạc nhiên thấy anh trai Phàn Hoàn Vũ đang buồn bã ngồi xổm nhìn cái gốc cây trơ trụi.
Ngượng ngùng ho khan hai tiếng, Phàn Dực Á thật sự rất áy náy.
“Mẹ nói cây này che mất ban công của em! Anh muốn đánh thì đánh em đi!”
Phàn Hoàn Vũ quay đầu lại nhìn em trai, một lúc lâu sau mới nói, “Không sao đâu, cây là vật chết, người mới là sống, mọi người vui vẻ là được rồi.”
Nếu người ngoài nghe được hoặc rơi vào tai mẹ thì lời nói của anh trai sẽ giống như châm chọc, nhưng Phàn Dực Á biết không phải thế! Anh trai lại nhẫn nhịn!
“Anh, anh đừng yếu đuối như thế, thỉnh thoảng cũng phải phản kháng chứ, bộc lộ cảm xúc ra! Cứ đập phá đồ đạc trong nhà cũng được hết!” Phàn Dực Á bất mãn nói.
Phàn Hoàn Vũ bật cười, tâm trạng cuối cùng cũng trở nên ấm áp hơn, “Giống như em lúc tức giận, đem món đồ cổ vài triệu của ba ra đập vỡ à? Làm hại mẹ em phải nhờ vả khắp nơi cũng không mua được thứ giống thế, kết quả sao nào, chẳng phải em vẫn bị ba đánh thiếu chút nữa thành tàn phế sao.”
Trợn trắng mắt với anh trai.
Anh đây là đang vì ai chứ?
Vỗ lên vai em trai, Phàn Hoàn Vũ chân thành nói, “A Á, em cũng nên sửa đổi tính tình đi, nếu không thì tương lai sẽ chẳng có cô gái nào chịu nổi tính tình của em đâu?”
Nhíu mày, Phàn Dực Á lạnh nhạt kiêu ngạo và anh trai có vẻ mặt giống nhau vài phần, nhưng lại khác hoàn toàn về khí chất, “Anh đang giễu cợt em à, không có phụ nữ muốn em? Giá thị trường của em chẳng lẽ kém vậy sao?!”
Anh trai cười to, cười đến mức suýt nữa chảy nước mắt.
“A Á, em từng yêu đương chưa? Anh rất chờ mong xem dáng vẻ khi yêu của em. Nếu cái miệng ương ngạnh này của em mà nói ra được mấy lời ngon tiếng ngọt thì đúng là siêu khủng bố.”
Bị anh trai giễu cợt làm xấu hổ vô cùng, cả mặt Phàn Dực Á đều đỏ lên.
“Anh so với em thì có hơn gì đâu?” Vòng tay ôm trước ngực, Phàn Dực Á khinh thường nói.
Anh trai từ nhỏ luôn là cục cưng ngoan ngoãn.
“Sai rồi! Phàn Dực Á, anh đang yêu!” Phàn Hoàn Vũ vui vẻ, đắc ý lớn tiếng tuyên bố.
Lại nhíu mày, ngoài dự đoán.
“Là tiểu thư nhà ai?” Trong ấn tượng, hôn nhân của anh trai hẳn là nên tuân theo nguyên tắc.
Gần đây hình như anh trai không ra ngoài gặp mặt ai!
“Đồng nghiệp.” Phàn Hoàn Vũ cười nói.
“Đồng nghiệp?” Phàn Dực Á kinh ngạc.
“Đúng vậy, là một y tá.” Phàn Hoàn Vũ vỗ lên vai em trai, “Cô ấy tên là Tình Không, là trẻ mồ côi, rất dịu dàng, là một cô gái đáng yêu.”
Nói như vậy anh sẽ có chị dâu.
“Anh, ba sẽ đánh chết anh!” Phàn Dực Á nghiêm túc nhắc nhở.
Anh trai và anh đâu có giống nhau, anh bị đánh từ nhỏ đến lớn, còn anh trai vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Phàn Hoàn Vũ thở dài, “Anh cũng đang buồn phiền chuyện này đây.” Thật ra không sợ bị đánh, chỉ sợ các bậc trưởng bối vận dụng thủ đoạn khó lường.
Anh em kề vai sát cánh, nói chuyện trong chốc lát, đột nhiên Phàn Dực Á liều lĩnh nói, “Cháu đích tôn đối với Phàn gia rất quan trọng.” Cái chiêu thức rách nát này là anh dạy cho anh trai, còn vận dụng như thế nào thì phải nhìn anh ấy.
Phàn Hoàn Vũ sửng sốt, sau đó cười to, “Sao anh lại không nghĩ tới chứ?! Phàn Dực Á, em không yêu đương gì, cái đầu đá thế mà lại thông suốt!”
Ra vẻ mất tự nhiên muốn đá anh trai một phát.
Dáng vẻ của cô gái kia bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, anh hừ một tiếng, “Nếu ngày mai em còn nhớ rõ cô ấy!”
Nếu ngày mai có thể nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra cô gái kia, vậy thì chỉ sợ anh thật sự đã ngã xuống rồi!
“A Á, em thật sự bị tóm rồi!”
Tình cảm hai anh em vô cùng tốt, trêu chọc nhau.
Nhưng cả hai người họ đều không ngờ rằng đây là lần chuyện phiếm vui vẻ cuối cùng.
Cơn bão tàn khốc của cuộc đời đều đang đợi hai người họ.
Cô bé lọ lem gặp hoàng tử, từ nay về sau hạnh phúc vui vẻ, đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cổ tích không thể xảy ra mà thôi.