Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

“Tít tít tít, tít tít tít…” Đồng hồ báo thức để trên tủ đầu giường đột nhiên reo lên, một cánh tay mảnh dẻ trắng nõn thò từ trong ổ chăn ấm áp ra, vỗ một cái lên đồng hồ, căn phòng liền trở lại yên tĩnh.

Một người đàn ông tuấn tú nửa trên để trần mơ màng ngồi dậy, tuy đã tháng năm rồi nhưng buổi sáng thành phố X vẫn còn hơi lành lạnh, người đàn ông run lên một cái rồi cúi người xuống nhặt đồ ngủ vứt bừa bãi dưới đất.

Tròng áo ngủ vào xong, người đàn ông cũng chẳng vội dậy đi ra tủ quần áo, cậu ngáp một cái lười nhác, trông có vẻ ngủ không đủ giấc, bởi vậy mà ngồi trên giường ngẩn ra một hồi rồi mới nhìn đồng hồ, thấy đã bảy giờ bốn mươi rồi mới bừng tỉnh lại, bèn xoay người lay một người đàn ông khác đang nằm trên giường.

“Tiêu Ngọc Hoành! Tiêu Ngọc Hoành! Dậy đi!”

Người đàn ông đang ngủ rốn đến mắt cũng chẳng mở, lầm bầm một câu: “Tiểu Thiên, mười phút nữa thôi…”

“Chúng ta còn phải tắm nữa.” Vương Tiểu Thiên cau mày nói, người dính nhơm nhớp không tắm không được, thế là lại lay hắn mấy cái.

Hôm qua trường A tổ chức ngày bán đồ cũ cho sinh viên tốt nghiệp mỗi năm một lần, cô em út của Vương Tiểu Thiên cũng hóng hớt đến bày hàng, đóng giả bà chị năm tư bán quần áo giày dép, Vương Tiểu Thiên bèn sang xem, cậu đi thì đương nhiên Tiêu Ngọc Hoành cũng sẽ đi, sau đó Đoàn Sách và cậu béo nghe xong cũng sang theo, bốn người cùng phòng trở về trường đều rất hoài niệm, thế là…

Tiêu Ngọc Hoành bỏ ra mười tệ vét được “cá ngựa tà ác” từ chỗ một cậu nam sinh.

“3! 3! 3!” Tiêu Ngọc Hoành nhìn chằm chằm vào súc sắc mà rống lên, Vương Tiểu Thiên đã cởi chỉ còn lại quần lót và tất chân căng thẳng không thôi, sau đó ra “3” thật.

Nội dung: Cởi trần quấn tạp dề.

Vương Tiểu Thiên: “Không——!”

Tiêu Ngọc Hoành: o(//∇//)o

Đêm đó hai người lăn lộn đến tận ba giờ sáng.

Chuyện đêm qua chẳng muốn nhìn lại nữa, Vương Tiểu Thiên nhìn Tiêu Ngọc Hoành còn đang ngủ gà gật, lập tức vừa thẹn vừa giận, bèn hung dữ đạp hắn một cái: “Anh còn phải đưa thằng em đi nhà trẻ đấy! Mau dậy đi tắm đi!”

“Ừ… thêm năm phút thôi…” Tiêu Ngọc Hoành vẫn nhắm tịt mắt.

Kẻ muốn chơi là hắn, kẻ ngủ nướng cũng là hắn.

Vương Tiểu Thiên thấy hắn sống chết không chịu dậy, khuôn mặt tuấn tú sầm xuống, đang định vén chăn lên lôi dậy thì bỗng thấy một chỗ nào đó dưới chăn nổi lên một cục rất rõ ràng, thế là chân mày nhướn lên, sau đó cong môi cười.

Chơi tôi phải không? Còn không cho tôi cởi tạp dề ra, ăn một phát “đoạn tử tuyệt tôn quyền” của bố mày đây.

Vương Tiểu Thiên đấm thẳng vào chỗ đang nhô lên kia, không nặng, nhưng cũng đủ để cho người nào đó đang nằm ườn ra mở bừng mắt.

“Ôi——!” Tiêu Ngọc Hoành phát ra một tiếng ôi, cơ thể đang đắp chăn mỏng cong thành hình con tôm.

Vương Tiểu Thiên lập tức sướng cả người, sau đó mặc áo ngủ định chạy.


“Chạy đi đâu!” Tiêu Ngọc Hoành hét to một tiếng, mắt đầy hung quang lao về phía Vương Tiểu Thiên: “Anh muốn báo thù!”

Sau đó xốc đồ ngủ của Vương Tiểu Thiên lên, há mồm cắn một cái vào cái mông trắng mềm.

“A——!” Lần này đến lượt Vương Tiểu Thiên gào.

Chuyến PK lần thứ n có cái kết là cá chết lưới rách, hai người một người ôm đằng trước một người ôm đằng sau cùng đi về phía phòng tắm.

Tiêu Ngọc Hoành dậy muộn nhưng sắp xếp nhanh hơn Vương Tiểu Thiên, nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm, khoác áo choàng tắm đi xuống bếp làm bữa sáng.

Bé con đã ngoan ngoãn ngồi đó, ôm cái máy chơi game kiểu cũ chơi Contra.

Mẹ Tiêu là người cuồng công việc, sau khi tái hôn vẫn tiếp tục độc tài, không chỉ khiến tập đoàn tiến lên tầng cao mới nhờ sự trợ giúp của ông xã và con trai, còn thành công mở rộng thị trường nước ngoài cho Tiêu thị gia cư, chuyến này lại vội vàng chạy sang châu Âu thị sát nên mới vứt thằng con nhỏ cho thằng con lớn chăm.

Còn về ông xã yêu yêu, đương nhiên là phải mang đi rồi!

Tiêu Ngọc Hoành sớm đã quen với sự vô lương tâm của mẹ mình, lấy hết kinh nghiệm của người từng trải ra truyền thụ hết mớ game offline hồi bé cho thằng em.

Bé Tiêu tỏ ý chơi rất vui.

Khi Tiêu Ngọc Hoành làm xong bữa sáng, Vương Tiểu Thiên cũng từ tầng hai xuống, bộ vest phẳng phiu, tôn vòng eo nhỏ, mái tóc đen mềm còn chải gọn gàng, rất ra dáng tinh anh.

“Tiểu mỹ nhân~” Tiêu Ngọc Hoành huýt sáo với cậu: “Sơ mi hồng đẹp nha~”

Vương Tiểu Thiên nổi điên: “Còn không phải tại anh giấu hết sơ mi trắng của em đi à!”

Tiêu Ngọc Hoành cười, nếu hắn không làm vậy thì Vương Tiểu Thiên đời nào chịu mặc.

Bữa sáng Trung Tây kết hợp, cháo trắng, bánh bao thỏ con, cải bẹ xào thịt thái sợi, trứng gà, bánh mỳ nướng, sữa bò, ba người ăn no căng.

“Sáng anh sang công ty mẹ, có một đơn hàng cần anh ký tên, chừng mười một giờ là xong, chờ anh ăn cơm trưa nhé.” Tiêu Ngọc Hoành nói, cầm áo khoác ra cửa trước: “Thằng bé giao cho em đấy.”

“Ừ.” Vương Tiểu Thiên bình thản đáp một tiếng, nhanh nhẹn dọn bàn rồi dắt tay bé Tiêu ra ngoài.

Công ty hai người tự mở gần vườn trẻ của bé Tiêu, Vương Tiểu Thiên đưa đón rất tiện, có lúc còn lén nghĩ xem có phải là mẹ Tiêu cố ý chọn chỗ này không.

Đưa bé Tiêu đến nhà trẻ xong, Vương Tiểu Thiên được bé con ôm hôn một cái mới vui vẻ lái xe đến công ty, đến công ty thì đã chín giờ hai mươi phút rồi, Vương Tiểu Thiên dù là sếp không cần quẹt thẻ nhưng đến muộn mấy cũng không thể quá chín rưỡi.

Mở công ty đã được ba năm, công ty đã đi vào quỹ đạo, từ một phòng đơn ban đầu nay đã thuê được cả một tầng văn phòng, nhân viên cũng từ lác đác chưa đến vài người giờ đã hơn sáu mươi người, có thể nói là phát triển thần tốc.


Mà trên thẻ của mỗi nhân viên đều ghi ba chữ “Yêu Tiểu Thiên”, không phải sếp Vương Tiểu Thiên tự luyến, mà là người nào đó lúc đi đăng ký công ty đã tự ý lấy tên công ty là “Văn phòng game Yêu Tiểu Thiên”.

Còn lấy chứng minh thư của Vương Tiểu Thiên lừa cậu ký tên, để cậu trở thành pháp nhân công ty.

Vương Tiểu Thiên đến tận khi có giấy phép kinh doanh rồi mới biết vụ này.

“Không thể nào!” Vương Tiểu Thiên lúc đó sợ đến tim muốn nhảy cả ra ngoài: “Em làm gì có ký tên vào văn bản nào đâu!”

Tiêu Ngọc Hoành chỉ cười không nói, Vương Tiểu Thiên tưởng hắn mô phỏng chữ mình, sau đó mới nhớ ra là có một hôm Tiêu Ngọc Hoành cho cậu chơi một trò chơi:

“Thử khả năng nhắm mắt viết chữ của em này.” Tiêu Ngọc Hoành bịt mắt cậu lại: “Em có thể viết tên mình rõ ràng được không?”

Vương Tiểu Thiên hừ hừ một tiếng: “Chuyện này có gì khó, đảm bảo ngay ngắn thẳng thớm không xiêu vẹo gì luôn.”

“…” Vương Tiểu Thiên nhớ lại mà muốn quỳ luôn, không ngờ cậu lại bị Tiêu Ngọc Hoành cho vào tròng như thế.

Vì Tiêu Ngọc Hoành không chịu sửa pháp nhân, Vương Tiểu Thiên cũng hết cách, cũng may cậu làm sếp tổng hữu danh vô thực, họp, xã giao, ra quyết sách gì đó to to đều là phó tổng giám đốc Tiêu Ngọc Hoành làm hết, Vương Tiểu Thiên thực ra chỉ là một lập trình viên cao cấp.

Đoàn Sách cũng như cậu, làm lập trình, còn cậu béo… tuy sau khi cậu ta và bạn gái chính thức hẹn hò thì đã đứng đắn hẳn lên, nhưng vì từ kỳ hai năm ba mới bắt đầu tập trung nên vẫn phải học lại một năm, chờ ba người trong ký túc vượt qua được năm đầu tiên xây dựng sự nghiệp gian nan nhất, cậu mới vào công ty, phụ trách bảo trì game, làm nhân viên bình thường nhận tiền lương nhiều hơn nhân viên cùng chức một chút xíu.

Vương Tiểu Thiên vào công ty rồi bèn lướt nhìn một vòng, vì cậu luôn lạnh lùng, lại là tổng giám đốc nên mọi người vẫn rất kính nể cậu, vài người đang làm biếng liền tập trung chúi mặt vào máy tính mà làm việc.

Vương Tiểu Thiên thực ra chỉ liếc bừa cái thôi, hôm nay cậu đang buồn ngủ, thế là đi đến chỗ máy cà phê rót cho mình một cốc cà phê nóng hổi, xong mới lạnh mặt đi vào phòng làm việc.

Đầu tiên là lười biếng dựa vào ghế uống cà phê cho tỉnh táo, thuận tiện xem tiêu thụ game mobile tháng trước, lượng tải đã lọt vào top 100, chờ bản open beta ra rồi làm thêm chút quảng bá, vào top 50 chắc cũng không khó.

Bây giờ game mobile đã là xu thế chính, cạnh tranh cũng càng ngày càng kịch liệt, game hot nhất công ty mới chỉ xếp hạng 20 trong bảng xếp hạng, có điều cũng là dần dần leo lên, Vương Tiểu Thiên tin chỉ cần sau này tiếp tục phát triển tốt hơn thì vẫn có thể leo lên cao hơn.

Thế là cậu đặt cốc cà phê trong tay xuống, bắt đầu gõ code.

Vương Tiểu Thiên học hành tập trung, giờ đi làm rồi cũng tập trung, có thể gõ code suốt hai tiếng đồng hồ không phân tâm, chờ định thần lại nhìn đồng hồ thì đã mười một rưỡi rồi.

Thế là nhắn tin cho Tiêu Ngọc Hoành hỏi bên hắn xong chưa.

Lát sau, Tiêu Ngọc Hoành nhắn trả lời.

Ông xã khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Gặp người quen nên không thoát được, em với đám Đoàn Sách đi ăn đi.

Vương Tiểu Thiên cũng không ngạc nhiên, thế là nghiêm túc ngồi trong phòng làm việc đến đúng 12 giờ mới cùng nhân viên nghỉ trưa đi ăn cơm.


Đoàn Sách và cậu béo hình như nhận được tin nhắn của Tiêu Ngọc Hoành, hai người đứng ở cửa thang máy chờ Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên thấy bèn không khỏi thắc mắc mà hỏi cậu béo: “Hôm nay không ăn cơm hộp bạn gái nhỏ làm cho à?”

Bạn gái cậu béo tốt nghiệp cấp ba xong liền bắt đầu hẹn hò với cậu béo, cô gái cũng tròn tròn nhưng da dẻ trắng trắng rất đáng yêu, coi cửa hàng trong một trung tâm thương mại gần đó, nếu không phải vì cô thì cậu béo cũng sẽ không đột nhiên thay đổi như thế.

“Hôm nay cô ấy khó chịu nên không nấu cho.” Cậu béo hớn hở nói.

Đoàn Sách trêu: “Hay là bầu rồi?”

“Không phải đâu, là đến tháng.” Cậu béo hạ giọng, vì đều là anh em quen nhau nhiều năm nên mới dám nói loại chuyện riêng tư này ra: “Giờ tao không nhà không xe, nào dám sinh con? Để tao cày cuốc thêm mấy năm đã.”

Cậu ta dạo này làm việc rất tích cực, cậu không làm bên bảo trì game nữa, cũng muốn lập trình như Vương Tiểu Thiên và Đoàn Sách, tiền lương sẽ cao hơn rất nhiều.

Còn về vụ có thể thuận lợi đổi việc hay không thì còn chờ khảo sát nữa.

Ba người đi thang máy xuống lầu, đến nhà hàng nhỏ gần đó mà mọi người hay đến, mỗi người gọi một món là đủ ăn rồi.

Đang vừa ăn vừa nói chuyện thì bỗng nhiên có ba người đi từ bên ngoài vào, Đoàn Sách phát hiện ra trước bèn ra hiệu cho Vương Tiểu Thiên nhìn, Vương Tiểu Thiên quay đầu lại cái liền sững ra.

Tiêu Ngọc Hoành ngồi xuống bên cạnh Vương Tiểu Thiên, cười hì hì: “Anh đến rồi~”

Vương Tiểu Thiên mặc xác hắn, nhìn về phía hai người còn lại, đôi anh em kia cũng nhìn cậu.

Mã Kỳ Kỳ vênh váo nhìn Vương Tiểu Thiên rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành, Mã Tuấn Phi đẩy gọng kính trên mũi, ánh mắt nhìn Vương Tiểu Thiên hơi quái lạ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đoàn Sách.

May mà chỗ ngồi của nhà hàng là kiểu có thể cho sáu người ngồi, không thì nhiều người thế này lại phải đi kiếm phòng riêng.

Vương Tiểu Thiên nhanh chóng định thần lại, bình tĩnh hỏi một câu: “Mọi người ăn cơm chưa?”

Hóa ra người quen mà Tiêu Ngọc Hoành nói là họ.

“Vẫn chưa.” Tiêu Ngọc Hoành vừa cười vừa nói, sau đó gọi người phục vụ đến gọi thêm đồ ăn, Mã Kỳ Kỳ là cô gái duy nhất nên đương nhiên để cô gọi, có điều vị đại tiểu thư này rõ ràng rất ít khi đến kiểu nhà hàng nhỏ như thế này, chọn rất lâu.

“Chào anh, tôi tên Đoàn Sách, lập trình viên của “Văn phòng game Yêu Tiểu Thiên”.” Đoàn Sách quay lại nhìn người đàn ông nho nhã bên cạnh, chủ động chào anh.

Vương Tiểu Thiên nghe cậu ta nói đến tên công ty liền đỏ mặt.

“Mã Tuấn Phi, giám đốc khách sạn.” Mã Tuấn Phi mỉm cười với cậu ta, sau đó hơi nhích người.

Vì hàng bên anh còn có một cậu béo nữa, thế nên ba thằng đàn ông phải ngồi chen chúc với nhau.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn bọn họ trao đổi danh thiếp cho nhau bèn cười nói: “Hai người đừng khách sáo, quen nhau lâu cả rồi mà.”

Đoàn Sách và Mã Tuấn Phi đều hơi ngơ ngác, Tiêu Ngọc Hoành bèn quay sang Mã Tuấn Phi chỉ chỉ vào Đoàn Sách: “Anh ta, Meo meo đại sư.”

Rồi quay sang Đoàn Sách chỉ chỉ vào Mã Tuấn Phi: “Anh ta là Thích khách thần bí.”


Đoàn Sách và cậu béo đều bừng tỉnh, sau đó cậu béo tự giác báo ID của mình: “Tôi là Đông phương chi trư!”

Mã Tuấn Phi và Mã Kỳ Kỳ nhờ thế mới biết hai người hóa ra đều là người quen trong game, thế là nhìn chăm chăm vào hai người một hồi, Đoàn Sách cũng nhìn hai người nhưng đa phần là nhìn Mã Tuấn Phi: “Tôi nói chứ thảo nào cứ thấy anh quen quen, trước đây lúc tra thông tin Diệt Tuyệt tiện thể có xem ảnh của anh.”

Mã đại tiểu thư không vui: “Đừng gọi tôi là Diệt Tuyệt được không?”

Nói xong liền đắc ý khoe cái nhẫn kim cương to đùng trên tay mình ra: “Tôi là người có chồng sắp cưới rồi đó.”

Vương Tiểu Thiên bất ngờ một hồi, Tiêu Ngọc Hoành giờ mới giải thích với cậu: “Họ đặc biệt đến đưa thiệp mời cho chúng ta đó.”

Vương Tiểu Thiên hiểu ra, nhìn về phía Mã Kỳ Kỳ, vị đại tiểu thư kia nhìn cậu đầy khiêu khích, lại khoe cái nhẫn kim cương to trên tay ra.

Chuyện Tiêu Ngọc Hoành có người yêu đồng tính đã lan truyền từ lâu, Mã Kỳ Kỳ biết là Vương Tiểu Thiên xong lập tức đòi sống đòi chết, nghĩ lại lúc trước đòi nhảy đu quay ngay trước mặt Vương Tiểu Thiên, mặt lúc đỏ lúc trắng, lại thông qua biểu hiện của Tiêu Ngọc Hoành trong game mà đoán được Vương Tiểu Thiên thực ra chính là Hàn Tuyết Thiên, sau đó lại một trận đòi chết đòi sống.

Tiêu Ngọc Hoành thích Vương Tiểu Thiên thì thôi đi, Mã Kỳ Kỳ có thể an ủi là mình quá xui xẻo, đi thích một người đồng tính, không phải cô chưa đủ tốt, nào ngờ Vương Tiểu Thiên lại là Hàn Tuyết Thiên, Mã Kỳ Kỳ liền cảm thấy mặt mình bị vả bôm bốp, sao cô lại không đẹp bằng một người đàn ông chứ! Điều này thực sự khiến người ta tức giận.

Thế nên bây giờ tìm được tình yêu đích thực rồi, bèn chải chuốt cho thật xinh xắn rồi vui vẻ chạy đến khoe nhẫn kim cương, muốn tìm lại cho bản thân chút thể diện.

Vương Tiểu Thiên chỉ cười nhẹ, không hề để tâm sự khoe khoang của Mã Kỳ Kỳ, thực ra cậu rất cảm ơn cô, sau khi biết bí mật của cậu không hề nói cho ai biết.

Mã Kỳ Kỳ ở một bên đắc ý với Vương Tiểu Thiên, Đoàn Sách ở bên khác lại nói chuyện với Mã Tuấn Phi.

“Anh với trong game cảm giác không giống nhau lắm.” Đoàn Sách quan sát anh rồi nói: “Tôi tưởng anh phải ngầu lắm cơ.”

Mã Tuấn Phi đỏ mặt, đẩy kính một cái rồi ngại ngùng nói: “Hai người cậu cũng không giống trong game lắm.”

“Giống thì chết.” Đoàn Sách sờ sờ đầu: “Tôi không muốn trọc đầu đâu.”

Cậu béo vừa ăn vừa xen miệng: “ID của tôi hợp với tôi thế còn gì, Đông phương chi trư mà.”

Mã Tuấn Phi liền cười, Mã Kỳ Kỳ nghe vậy cũng bị chọc cười, bầu không khí lập tức rộn lên hẳn.

Đồ ăn lên rồi, Tiêu Ngọc Hoành gọi thêm một chai bia, tuy chiều vẫn còn phải đi làm nhưng uống một chén cũng không sao.

“Nào, sáu người chúng ta quen nhau trong game đã lâu như vậy, có thể tụ tập lại với nhau ngoài đời thật không dễ dàng, uống một cốc nào!” Tiêu Ngọc Hoành giơ cốc lên đầu tiên.

Mọi người đều xúc động, đến Vương Tiểu Thiên cũng cảm thấy hiếm có, bèn vui vẻ nâng cốc.

“Cạn ly!”

Ngẩng đầu, một hơi cạn sạch, Vương Tiểu Thiên đến giờ vẫn chẳng luyện được tí tửu lượng nào lập tức choáng váng, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh cậu vẫn lặng lẽ nắm chặt lấy tay cậu.

Vương Tiểu Thiên hơi sững ra, sau đó quay đầu, chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành mỉm cười nhìn cậu, đáy mắt ngập tràn tình cảm dịu dàng.

Vương Tiểu Thiên cũng cười, sau đó nhìn đám bạn đang ngồi ăn cơm nói chuyện với nhau, bỗng cảm thấy, đây có lẽ chính là hạnh phúc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận