Anh Nguyệt suy nghĩ một chút, rút từ bên trong túi xách ra một tấm ảnh chụp, sau đó phóng khoáng viết nghệ danh của mình lên.
Sau đó đưa cho Nghiêm Mặc Hàn: “Chỉ một tấm thôi, có cần không.”
Nghiêm Mặc Hàn nhận lấy, nhìn chữ ký ở phía mặt trên, gương mặt tỏ vẻ ghét bỏ: “Sao nhìn giống như gà bới vậy, đây là tên của cô sao?”
Chiến Anh Nguyệt rất buồn bực: “Không thích như vậy thì trả lại cho tôi”
Nghiêm Mặc Hàn lại cất nó vào túi bên trong áo sơ mi. Cười nói: “Giữ lại cho tôi tránh ma quỷ trấn trạch cũng không tệ”
Anh Nguyệt quả thực bị anh ta chọc tức chết Nghiêm Mặc Hàn đứng lên, nói: “Nếu cô ở đây chăm sóc Linh Trang, vậy thì tôi đi ra ngoài tìm bạn bè đi uống rượu nhé. Sáng mai tới đón các em.”
Nói xong, nhặt quần áo ở trên sô pha lên, tùy tiện vắt lên trên vai, nghênh ngang rời đi.
Anh Nguyệt nhìn theo bóng lưng Nghiêm Mặc Hàn, đáy mắt đầy lưu luyến không nỡ.
Bầu trời bắt đầu tối dần.
Chiếc xe Mercedes ra khỏi vườn hoa Nhật Lịch.
Mà Anh Nguyệt và Nghiêm Linh Trang nắm ở trong một cái chăn, không giống như trước đây, hôm nay Anh Nguyệt trở nên vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Linh Trang có chút lo lắng cho cô ấy.
Linh Trang bỗng nhiên nghiêng người, vươn một bàn tay ôm lấy Anh Nguyệt, có lẽ là vì đuổi sự thương cảm trong lòng cô ấy đi, Linh Trang nghịch ngợm nói: “Đêm dài đẳng đẳng, có phải cảm thấy tịch mịch khó có thể nhịn không?”
Khóe miệng Anh Nguyệt nhếch ra một nụ cười: “Chị Linh Trang. Đừng nhộn nữa.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Vậy em thành thật khai báo, em đang suy nghĩ gì?”
Anh Nguyệt nghiêng người đối mặt với Linh Trang, đôi mắt không thể nào tập trung cửa Linh Trang, khiến cô ấy phải xé đi tất cả lớp ngụy trang.
Anh Nguyệt nghiêm mặt nói: “Chị Linh Trang, em có một bí mật đã che giấu ba năm. Em không biết có nên nói cho chị hay không?”
Nghiêm Linh Trang vô cùng tức giận, lôi em tốt của em hay không vậy. Vậy mà lại che giấu một bí mật ba năm?”
Anh Nguyệt nhanh chóng xin lỗi: “Không phải em có ý giấu chị, bởi vì em cảm thấy là chính mình ảo tưởng. Em sợ em vì mê đắm anh ấy nên bị ảo tưởng”
Linh Trang yên tĩnh lại: “Có liên quan tới Nghiêm Mặc Hàn?”
“Ừm”
“Mau nói đi.”
Anh Nguyệt từ từ kể ra: “Ba năm trước, khi nhà họ Chiến xảy ra chuyện. Nghiêm Mặc Hàn vì ngăn cản em làm việc ngốc nên trói em lại. Em thật sự là bị anh ấy làm cho tức điên, em dùng tất cả các loại lời nói khó nghe để mắng anh ấy, em vốn định chọc anh ấy, để anh ấy thả em ra. Nhưng mà.
Anh Nguyệt nói đến đây thì dừng lại một chút, rất lâu sau mới nói: “Nghiêm Mặc Hàn thật sự bị em làm cho tức giận đến nổi lôi đình, anh ấy nói, em ở trước mặt anh ấy đòi chết đòi sống, mới gọi là tàn nhẫn với anh ấy. Còn nói em như thế là không yêu quý mạng sống của mình, vậy thì lúc trước anh ấy đánh bạc cứu mạng em là vì sao?”