Nghiêm Linh Trang bỗng kéo tay anh ra đặt lên trên bàn phím trước mặt cô. Sau đó cô đem ngón tay phủ lên trên ngón tay anh.
Nhấn xuống từng phím từng phím đàn, lập tức một giọng hát rung động tâm can được hát lên Nghiêm Linh Trang vì anh mà hát bài “ngày thất lạc tâm hồn”.
Bài hát này là do năm đó anh tự mình sáng tác, lúc còn đứng trên đỉnh cao của thế giới mà sáng tác một ca khúc cho bản thân.
Thuở thiếu thời vượt mọi chông gai Trải qua ngàn chông gai Chỉ vì có thể đưa người đến đỉnh vinh quang Lúc trở về vẫn là thiếu niên Chiến Hàn Quân nghe thấy cái âm thanh nhiệt huyết sôi trào này, chỉ cảm thấy tất cả những chán nản cùng với nhận thức lúc trước của mình có biết bao buồn cười.
Bởi vì bản thân không đủ mạnh mẽ, cho nên mới sinh ra phiền não.
Chiến Hàn Quân ngây người ra.
Không thể nào đâu?
Ngay cả anh cũng không biết tại sao anh lại biến cuộc đời anh trở nên vô vị như vậy?
Nghiêm Linh Trang tựa như kích động mà näm lấy tay anh: “Bởi vì anh không tìm được thứ gì khiến anh tha thiết hướng đến cho nên đã không còn tha thiết đối với tất cả mọi chuyện nữa.”
Chiến Hàn Quân cau mày: “Có thể tôi cũng không biết thứ khiến tôi tha thiết mong chờ là cái gì đây?”
Nghiêm Linh Trang nói “Tôi đã biết anh thích thứ gì.”
Anh ta chính là thiên tài hình học. Mặc dù âm nhạc, thể dục, võ thuật anh đều tinh thông. Nhưng thứ chân chính khiến anh yêu thích đến quên ăn quên ngủ chính là hacker.
Chung quy thì Chiến Hàn Quân cũng không tin cô có thể biết được thứ mà anh thật sự thích là gì. Có điều anh cũng không dễ từ chối ý tốt của cô liền giả bộ hỏi cô: “Vậy sao? Là cái gì?”
“Thầy Nguyệt, tôi có mấy quyển sách, nhất định anh sẽ thích.”
Chiến Hàn Quân lại ngây người, tim đập loạn nhịp thêm một lần nữa!
Còn không đợi Chiến Hàn Quân đáp lại, Nghiêm Linh Trang không đợi được nữa mà căn dặn bé An “Bé An, đi đem cuốn sách “The Matrix” mẹ đặt trong thư phòng đến đây nha.”
“Dạ vâng” Bé An vui vẻ đáp ứng.
Chỉ trong chốc lát, bé An đã ôm một chồng sách thật cao đến. Chiến Hàn Quân vội vàng đứng dậy giúp cô.
“Chú, những quyển sách này rất khó hiểu.
Mẹ nói những quyển này là thiên thư. chờ sau này chú hiểu được những quyến sách này viết gì thì có thể giúp mẹ con giải đáp nghi vấn không?” Bé An liền muốn tạo cho bố mẹ một cuộc hẹn hò.
Chiến Hàn Quân hào phóng trả lời: “Được chứ”
Sau đó thì không quan tâm đến xung quanh mà cầm quyển sách lên bắt đầu lật xem.
Không qua bao lâu thì chuyên chú đến quên cả thời gian.
Nghiêm Linh Trang cùng bé An đi đến nhà bếp, nấu một bữa trưa phong phú.
Chờ đến khi Chiến Hàn Quân bị đồng hồ quả lắc gắn trên tường gọi tỉnh, mới phát hiện vậy mà đã đến 12 giờ trưa Nhìn quyển sách trên tay mà vẫn chưa thỏa mãn khiến anh vô cùng khiếp sợ: sao cô lại biết anh hứng thú đến cái gì?
Ngay cả chính anh cũng không biết anh hứng thú với cái gì cả mà?