Chiến Hàn Quân tuyên bố: “Tôi muốn đưa Linh Trang về nhà”
Nghiêm Mặc Hàn nhất thời bùng nổ: “Đây mới là nhà của con bé”
Chiến Hàn Quân siết chặt lấy Linh Trang, đôi mắt chim ưng hiện rõ vẻ tàn nhẫn nặng nề, nhưng giọng nói lại mang vẻ thỏa hiệp “Nghiêm Mặc Hàn, tôi không muốn tranh cãi với anh trước mặt Linh Trang, anh tránh ra.”
Nghiêm Mặc Hàn giật mình, Chiến Hàn Quân có thể chăm sóc tỉ mỉ, bận tâm đến cảm xúc Linh Trang như vậy ngược lại khiến anh ta không chuẩn bị kịp.
“Cậu… Cậu khôi phục trí nhớ rồi?”
Nghiêm Mặc Hàn hỏi.
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Ừ”
Nghiêm Mặc Hàn lại hỏi Linh Trang: “Bé Trang, em có chắc chắn muốn đi cùng anh ta không? Anh nói em nghe, anh không ghét bỏ gì em cả. Em ở trong nhà này không ai dám thái độ với em. Nếu như em đi cùng ma vương này đi, anh ta mà có ức hiếp em, em không thể nói chuyện lại không thể cử động.
Mọi chuyện ấm ức chỉ có thể tự mình gánh chịu… “
Nói đến đây, bỗng nhiên Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy tràn đầy lo sợ thấp thỏm về số phận của Linh Trang.
Thái độ của anh ta lại trở nên dứt khoát: “Không được, không được, cậu không thể dẫn con bé đi. Lỡ như cậu ngược đãi con bé thì phải làm sao: Đôi mắt Chiến Hàn Quân lập tức trở nên thâm trầm đáng sợ, như một lưỡi dao sắc bén lạnh lùng rơi xuống trên mặt Nghiêm Mặc Hàn: “Anh nói tôi sẽ ngược đãi cô ấy?”
Nghiêm Mặc Hàn bị khí thế của Chiến Hàn Quân dọa cho hơi sợ hãi run rẩy, giọng nói mang vẻ nơm nớp lo sợ: “Lỡ như một ngày nào đó tâm trạng của cậu không tốt, liệu cậu có coi bé Trang như một bao cát trút giận, quát mảng đánh đập con bé không?
Cậu cũng đã thấy đấy, bé Trang nhà tôi không thể tự chăm sóc bản thân, cần có người giám hộ đặc biệt kiên nhẫn… “
//
Chiến Hàn Quân nói: “Cám ơn mẹ.”
Bà Nghiêm nói: “Về đi con. Về nhà hãy sống thật tốt. Mẹ tin các con, bao nhiêu mưa gió đều đã vượt qua được rồi, lần này nhất định cũng có thể nhìn thấy được cầu vồng.”
Chiến Hàn Quân mỉm cười gật đầu nói: ‘ừ?
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang rời đi.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy hai tay của Linh Trang đang vòng qua cổ của Chiến Hàn Quân hoàn toàn thành thục tự nhiên, anh ấy đã biết được sự lựa chọn của Linh Trang giữa nhà họ Nghiêm và Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Mặc Hàn không hiểu, sau khi Chiến Hàn Quân làm nhiều chuyện khiến Linh Trang tổn thương như vậy, sao Linh Trang có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta đến thế?
Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến mức mất lý trí, lớn tiếng quát bọn họ: “Nghiêm Linh Trang, em không khá được lên chút nào à.
Nếu sau này anh ta bắt nạt em, em đừng khóc nhè trước mặt anh.”
Bóng lưng Chiến Hàn Quân hơi ngưng lại, đột nhiên xoay người lại nói: “Anh yên tâm đi, inh Trang đã có tôi. Nếu như có đau khổ buồn rầu, cũng không cần phải khóc trước mặt anh đâu.”
Sau đó, anh ném chìa khóa xe cho Nghiêm Mặc Hàn, ra lệnh với sự ngang ngược khác thường: “Anh đến lái xe”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận nói: “Tự cậu không biết lái sao?”
“Tay không rảnh.” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn: “…”
Nghiêm Mặc Hàn không một chút tình nguyện đi theo Chiến Hàn Quân ngồi vào ghế lái của Rolls Royce.
Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế sau với Linh Trang trong vòng tay của anh.
Nghiêm Mặc Hàn nổ máy, nhấn chân ga và phóng đi Chiến Hàn Quân nhắc nhở anh ta: “Lái chậm một chút’“
Nghiêm Mặc Hàn không nói nên lời, buồn nôn nói: “Quả nhiên đã khôi phục trí nhớ. Động đến liền vênh mặt hất cắm sai khiến người khác, đây đúng là phong cách của thái tử gia trước kia”
Chiến Hàn Quân lười để ý đến anh ta, trìu mến nhìn Nghiêm Linh Trang trong vòng tay anh, cô giống như một con mèo con, cuộn mình trong vòng tay anh một cách bất lực.