Chiến Hàn Quân có điều suy tính, nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy đã làm phiền cậu chủ của anh, trong lòng có phần hổ thẹn, định ngày mai đích thân đến gặp xin lỗi anh ta. Mong anh ta rộng lượng bỏ qua”
Giọng điệu người đàn ông ngang ngược nói: “Vậy thì không cần, cậu chủ nhà chúng tôi không tiện tiếp khách”
Người đàn ông nói xong thì quay lưng bỏ đi.
Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng mà anh vừa quay đầu lại, liền thấy Nghiêm Mặc Hàn đã cởi giày của mình ra làm micrô, đặt bên miệng hú hét ầm ï y hệt như con sói điên.
Khóe môi Chiến Hàn Quân lập tức giật giật hai cái, nhớ tới lời cảnh cáo của cậu chủ dưới lầu, quá chướng mắt sẽ dễ mất mạng.
Dứt khoát giật lấy giày của Nghiêm Mặc.
//
Cuối cùng anh cũng nghĩ ra một cách hay vẹn cả đôi đường, đó chính là bịt kín hai mắt của Nghiêm Mặc Hàn lại Trần trọc đến tận hai giờ sáng, anh mới ôm Linh Trang nằm ngủ được một lúc.
Nhưng mà, ngay khi trời vừa hửng sáng, anh bị đánh thức bởi một tiếng hét xuyên tai nhức óc.
“Cậu… chủ!”
Giọng nói này khá quen thuộc với Chiến Hàn Quân, rõ ràng là từ người đàn ông cao lớn đêm qua.
Chiến Hàn Quân nhanh chóng ngồi bật dậy, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe tiếng kêu khóc càng lúc càng thảm thiết của người đàn ông.
Khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng nghiêm túc, chẳng lẽ cậu chủ của hẳn ta đã xảy ra chuyện gì sao?
Chiến Hàn Quân nhớ lại người đàn ông kia nói cậu chủ của hẳn ta họ Dư, trong lòng anh liền có cảm giác thấp thỏm trước nay chưa từng có.
Có lẽ là do âm thanh ở lầu dưới quá lớn, ba người say rượu đêm qua cuối cùng cũng đều tỉnh giấc.
Nghiêm Mặc Hàn mở mắt ra, nhưng mà trong tầm mắt chỉ có một màu tối đen, liền nửa tỉnh nửa mở hét ầm lên: “Mẹ chứ, nửa đêm nửa hôm ai đang khóc vật Nhưng mà mở miệng chỉ phát ra được tiếng ấm a ấm ớ.
Anh Nguyệt lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ.
Giật mình ngồi bật dậy.
Nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn giống hệt như con lật đật ở bên cạnh ghế sô pha. Lập tức đờ người. Phải mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn, chạy đến rút chiếc giày ra khỏi miệng anh ta.
Âm thanh như heo bị cắt tiết của Nghiêm Mặc Hàn lập tức gào rú lên: “Sao mình không nhìn thấy gì? Mắt của mình bị làm sao vậy? Oh no, tay của mình, cả chân của mình nữa? Tên khốn đó đã bắt cóc mình sao?”
Anh Nguyệt nghe thấy hai chữ bắt cóc, lập tức cảnh giác rướn mắt nhìn quanh bốn phía. Sau đó nhìn thấy cảnh tượng ân ái đầu ấp tay gối của Chiến Hàn Quân và Linh Trang.
“Ông xã, rốt cuộc dưới lầu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như vậy?” Linh Trang vẫn còn ngái ngủ, vùi mình trong vòng tay Chiến Hàn Quân ngơ ngác hỏi.
Chiến Hàn Quân dịu dàng chỉnh sửa lại mái tóc rối bù giúp cô, nhẹ nhàng nói: “Dưới lầu có một cậu chủ nhà nào đó đang ở, họ Dư, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó không hay, vệ sĩ của anh ta gào khóc rất thảm thiết Anh Nguyệt dùng chút thời gian để tiêu hóa cảnh tượng mình vừa mới nhìn thấy, sau đó không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc: “Anh hai, chính là anh đã bắt cóc Mặc.
Hàn đúng không?”
Chiến Hàn Quân cảm thấy mình chẳng hề làm gì sai cả, mặt không chút biến sắc đáp trả: “Tửu lượng của anh ta quá kém, vừa hát vừa nhảy, người ở tầng dưới lên phàn nàn đấy, anh chỉ có thể trói anh ta lại mà thị Anh Nguyệt cởi trói cho Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn bị trói đến nỗi chân tay tê mỏi cứng đờ, tức đến nỗi không nể nang gì Chiến Hàn Quân mắng: “Vậy việc gì cậu phải bịt mắt của tôi lại hả? Đừng nói với tôi cậu có sở thích gì đặc biệt đấy nhé? Rốt cuộc tối qua cậu đã làm gì với tôi hả?” Nghiêm Mặc Hàn hùng hổ hét lên.
Chiến Hàn Quân nhàn nhạt liếc qua Nghiêm Mặc Hàn một cái, đánh lưỡi đáp lại: “Đối với anh, tôi không có hứng thú. Tôi chỉ sợ Linh Trang nhà tôi bị lộ hàng trước mặt anh mà thôi.”