Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Khi đến gần cửa, anh nghe được thanh âm người vệ sĩ kia bởi vì không kiềm chế được nỗi lòng mà lộ ra vô cùng kích động.

*Tôi đã nói với các người rằng cậu chủ của tôi đã bị ai đó giết chết, tại sao các người lại không tin tôi?”

“Bởi vì trong phòng không có bất kỳ dấu vết hành hung nào. Cậu chủ của anh cũng không có vết thương nào trên người. Lời buộc tội của anh thật sự rất vô lý hoang đường. Vậy thì làm sao anh khiến chúng tôi tin anh được đây?”

“Tôi đã tận mắt chứng kiến và còn đánh nhau mấy chiêu với hẳn ta” Vệ sĩ nhớ lại khoa tay miêu tả.

“Hắn ta là một tên trộm, hẳn còn lấy đi một cái bảo bối trên người cậu chủ của tôi.”

“Bảo bối gì cơ?” Điều tra viên tội phạm hỏi. Cập nhật truyện nhanh tại ( TRÙMTRUYỆ N. C O M )

Ánh mắt của người vệ sĩ lóe lên, anh ta dường như nhận ra rằng anh ta đã nói điều gì đó không nên nói liền cúi đầu trầm mặc không nói.

Chiến Hàn Quân đoán rằng kẻ trộm không đến vì mạng của người kia mà là vì món bảo bối kì lạ ấy.

Anh vô thức đưa tay đè trái tim ở bên trái, bên trong lớp quần áo của anh có chứa lệnh bài mà mẹ anh tặng cho.

Chỉ một cái chạm tay này, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lập tức tái nhợt.

Lệnh bài của anh đã không cánh mà bay.

Trong lòng Chiến Hàn Quân dâng lên sóng lớn, trong đầu anh lần lượt tua lại, lệnh bài rốt cuộc là đã bị trộm lúc nào? Bị ai trộm được?

Sau đó, tư duy dừng lại tại ngày hôm qua khi cả hai xuống máy bay, có một “ông bố” kỳ lạ đã đụng vào người anh.

Chiến Hàn Quân đáy mắt ngưng băng, trong ống tay áo nảm chặt nằm đấm, trong lòng mặc niệm: “Tốt hơn hết là đừng để tôi gặp lại anh.”

Trong phòng, khi bác sĩ pháp y khiêng thi thể người thiếu niên ra ngoài. Vệ sĩ giống như đột nhiên phát điên ngăn cản bác sĩ pháp y.

“Các người muốn đưa cậu chủ đi đâu?

Cậu chủ không được đi đâu cả, tôi muốn đem cậu chủ mang về nhà, để cậu lá rụng về cội. Bố của cậu chủ còn đang chờ cậu ấy ở nhà đấy?”

“Trên người anh ta có khả năng bị nhiễm một loại vi rút rất dễ lây lan. Chúng tôi phải đưa anh ta đi kiểm tra và cần tiến hành phải khử trùng tử thi.”

Người vệ sĩ lập tức cuồng nộ, trán nổi gân xanh lên: “Không được. Tôi không cho phép các người mang cậu chủ của tôi đi”

Những người vây xem xung quanh nghe nói thi thể có khả năng có tính truyền nhiễm liền túa ra tan tác như ong vỡ tổ.

Thân hình cao và vững chắc của Chiến Hàn Quân đột ngột đứng ở cửa. Nhìn thấy vệ sĩ gầm lên, gào thét ngăn cản bọn họ mang thi thể cậu chủ của mình đi, trong đáy mắt Chiến Hàn Quân nổi lên vẻ thương hại.

Người đàn ông thế mà lại có tình có nghĩa như vậy.

Có thể là do sự ngăn cản của người vệ sĩ đó không có tác dụng gì, cuối cùng người vệ sĩ đã ra tay quyết liệt, anh ta điên cuồng quật mấy tên bác sĩ pháp y xuống đất, sau đó còn cõng thi thể cậu chủ của mình chuẩn bị xông ra ngoài. Lúc chuẩn bị xông ra ngoài, người vệ sĩ lại bị mấy người trinh sát hình sự thân thể khoẻ mạnh đè xuống đất.

Người vệ sĩ bị ép ngã nhào xuống đất bên trên, thống khổ đánh mặt đất, gào khóc.

“Cậu chủ, thực xin lỗi, tất cả đều là do tôi vô dụng. Tôi không được tích sự gì.”

Bước chân Chiến Hàn Quân không tự chủ hướng về phía trước đi vài bước, người vệ sĩ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Chiến Hàn Quân – bốn mắt chạm nhau trong chốc lát, một cảm giác tin tưởng mạnh mẽ được xây dựng một cách khó hiểu.

Người vệ sĩ năm lấy quần của Chiến Hàn Quân và nói với anh: “Thưa ngài, tối hôm qua chúng ta đã gặp nhau, vì vậy cũng coi như là hữu duyên. Ngài có thể giúp tôi đi một chuyến đi đến trại nhà họ Dư được không?

Nói cho ông cụ nhà họ Dư chỉ tiết về tình huống ở đây. Ông cụ nhà họ Dư chắc chẩn sẽ tạ ơn ngài hậu hĩnh”

Chiến Hàn Quân mặt không đổi sắc nhìn cái xác nằm dưới chân mình. Có lẽ vì thời gian chết chưa được bao lâu nên cái xác.

không có vẻ gì đáng sợ. Ngược lại, những đường nét tỉnh tế và làn da trắng nõn của anh ta dường như lại khiến anh có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được.

“Cậu chủ của cậu tên gì?” Chiến Hàn Quân hơi sững người.

Người vệ sĩ sững sờ, dùng ngón tay viết một chữ trên mặt đất: “Nhiên.”

Ở góc độ này, chỉ có Chiến Hàn Quân mới có thể nhìn thấy chữ viết của anh ta.

Thì ra vị thiếu gia này tên là Dư Nhiên sao?

Chiến Hàn Quân gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ thay cậu đi một chuyến”

Anh cũng không phải là kiểu người thích xen vào chuyện của người khác nhưng mục đích của anh khi đến Hoa Đô là để tìm kiếm Mạt Thế và Thanh Tùng.

Mà họ của cậu chủ trẻ này là họ Dư cùng họ với chỉ huy quân Mạt TÌ Quân thầm suy đoán, chẳng lẽ cái cậu chủ Dư Nhiên này thật sự có ngàn vạn sự liên hệ chặt chẽ đến chỉ huy quân Mạt Thế sao?

Chiến Hàn Quân vội vàng trở về phòng, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.

“Linh Trang, anh đã nhận một nhiệm vụ và cần phải đi trại nhà họ Dư ngay lập tức”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui