Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Thế nhưng dù sao Linh Trang và Anh Nguyệt cũng đang ngủ cùng một chỗ, phong độ thân sĩ của người đàn ông khiến anh phải dừng bước ở đây.

Chiến Hàn Quân quay người muốn đi, Nghiêm Mặc Hàn lại cúi đầu buồn bực nói một câu: “Ngày mai cậu đừng đến, có đến cũng vô dụng. Nó sẽ không đi với cậu đâu.”

Chiến Hàn Quân dừng chân, quay đầu nhìn Nghiêm Mặc Hàn, vẻ mặt có chút lo lắng: “Cô ấy tức giận à?

Nghiêm Mặc Hàn gật đầu.

Chiến Hàn Quân nhớ tới khi còn bé lúc Linh Trang tức giận, trình độ cố tình gây sự kia… Phải moi ruột gan và tốn thời gian công sức mới có thể giải quyết được vấn đề thế kỷ của cô.

Chiến Hàn Quân lập tức cảm thấy đầu hơi đau.

Anh dứt khoát không trở về biệt thự của.

mình, thay đổi chủ ý đi vào trong phòng.

“Đêm nay tôi sẽ ở lại đây” Chiến Hàn Quân nẫm nghiêng trên ghế sô pha, lấy chăn nệm của Nghiêm Mặc Hàn đắp lên người mình.

Nghiêm Mặc Hàn trố mắt, im lặng nói: “Cái tên đêm hôm khuya khoắt đến nhà người ta làm tu hú chiếm tổ chim khách này, cậu định để tôi ngủ ở đâu hả?”

Chiến Hàn Quân ném chìa khoá trên người cho anh ta: “Anh đến Trấn Thanh Mai đi”

Nghiêm Mặc Hàn ném trả chìa khóa của anh trở về: “Tại sao hả? Đây là nhà của tôi.

Chính cậu mới là người phải trở về ngủ đó?”

“Anh gọi Linh Trang ra, tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Chiến Hàn Quân híp lại đôi mắt quyến rũ, không có ý tốt nói Hai tay của Nghiêm Mặc Hàn chống nạnh, phiền muộn nhìn biệt thự to như vậy.

Mặc dù ở đây có nhiều phòng ngủ, thế nhưng mấy phòng ngủ khác đều không trải giường chiếu, cho nên nhất thời không tìm đâu ra đồ trải giường.

Nếu như không đuổi tên tu hú chiếm tổ chim khách Chiến Hàn Quân này đi, anh ta sẽ thật sự không có chỗ ngủ.

Nghiêm Mặc Hàn buồn bực không thôi: “Tôi sợ cậu rồi.”

Sau đó Nghiêm Mặc Hàn đi vào phòng ngủ của Anh Nguyệt.

Chiến Hàn Quân lắng nghe động tĩnh bên trong phòng ngủ… Nếu như Linh Trang thật sự giận anh, lấy hiểu biết của anh đối với cô, nếu trước đó anh không gọi cô, căn bản là cô không thể ngủ yên.

Nghiêm Mặc Hàn gõ cửa, ngay từ đầu âm thanh rất nhẹ, trong phòng ngủ im ảng, không có động tĩnh.

Chiến Hàn Quân âm thầm thở phào một cái, may mà Linh Trang đã ngủ say, xem ra anh về muộn cũng không mang đến rắc rối gì lớn cho cô…

Sau một phút, ý nghĩ đó lập tức bị lật đổ.

Nghiêm Mặc Hàn há miệng hô: “Anh Nguyệt, Linh Trang, chưa ngủ sao?”

Sự kiên nhẫn của Nghiêm Mặc Hàn rốt cuộc cũng thành công khơi lên lửa giận của hai người phụ nữ trong phòng. Anh Nguyệt giận dữ nói: “Nghiêm Mặc Hàn, anh im miệng!”

Nghiêm Mặc Hàn oan ức nói: “Tiên Tiên, không phải anh không muốn cho hai người ngủ. Là anh trai của em chiếm đoạt ghế sô pha của anh, anh không có chỗ ngủ mà.”

Hơi thở phì phò của Linh Trang truyền đến: “Bảo anh ấy trở về Trấn Thanh Mai đi.”

Chiến Hàn Quân cũng không có cách nào bình tĩnh, từ trên ghế sô pha đứng lên, đi vào.

phòng ngủ, hô to giống như lấy lòng Linh Trang: “Em gái ngoan, em đừng nóng giận.

Tức giận không tốt cho cơ thể đâu. Em về nhà với anh, anh sẽ giải thích cẩn thận với em nhé.”

“Em không nghe” Linh Trang ồm ồm nói.

Chiến Hàn Quân chỉ có thể tự quyết định: “Hôm nay anh đi chợ mua đá thô, vội vàng đi nên quên mang ví tiền. Anh lại không muốn tay không trở về, vì vậy liền kinh doanh một lát, bỏ ra chút thời gian…”

Chiến Hàn Quân còn chưa nói xong, Nghiêm Mặc Hàn đã tức giận chen vào nói “Gì cơ, cậu đi kinh doanh mà em gái tôi còn tưởng rằng cậu mất tích, đến từng nhà tìm cậu, từ 48 Trại đến Dư gia trại, chỉ sợ cậu bị sói hoang, hồ ly tinh trong rừng sâu núi thẳm này tha đi. Cậu có biết nó lo lắng cho cậu thế nào không?”

Thời điểm Nghiêm Mặc Hàn nhắc đến hồ ly tỉnh, không hiểu sao trái tim của Chiến Hàn Quân lại chìm xuống. Bây giờ Linh Trang đang tức giận, nếu như để cô biết hôm nay anh về muộn thật sự suýt nữa bị hồ ly tỉnh quấn lấy, chỉ sợ hậu quả càng thêm không chịu nổi “Em gái ngoan à, anh quỳ xuống nha. Em mà không về nhà với anh, anh cứ quỳ ở đây đó” Chiến Hàn Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể tỏ ra đau khổ.

Nghiêm Mặc Hàn im lặng nhìn Chiến Hàn Quân, thêm dầu thêm mỡ nói: “Trên mặt đất lạnh lắm, tôi đi lấy bàn phím làm đệm lót cho cậu nhé.”

Chiến Hàn Quân không thèm đếm xa: “Sầu riêng tốt hơn.” . Đam Mỹ Hài

Nghiêm Mặc Hàn thấp giọng thì thầm.

nói: “Anh hai ơi, anh là đàn ông, dưới đầu gối của đàn ông toàn là vàng thôi, van xin anh cho đàn ông chúng ta thêm chút chí khí có được hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui