Monster nhìn tám tấm bản đồ khác, đối chiếu với từng địa hình mà mấy ngày gần đây gã khảo sát, gã không tìm được bất cứ sai lâm nào.
Sự nghỉ ngờ trong lòng vơi Chiến Quốc Việt giảm đi “Còn nhớ được nữa không?”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Bố nuôi, bố yên tâm, trí nhớ của con rất tốt, chỉ cần nơi đã từng đi qua thì đều có thể nhớ được.
bố kêu con nhớ lại thì con liền nhớ ra.”
Monster vui mừng xoa đầu cậu nói: “Tốt, trước tám giờ tối nay cần phải giao cho bố”
“Vâng”
Sau khi Monster rời khỏi phòng, Chiến Quốc Việt lại lần nữa ngồi trên ghế, bắt đầu vẽ lại Bỗng nhiên, bên tai truyền đến âm thanh xì xì của dòng điện, giống như mạch điện bị đứt.
Toàn thân Chiến Quốc Việt căng thẳng, xoay người.
Lại thấy bé Tùng như thãng lẫn, dọc theo vách tường mà leo tới, sau đó nhảy tới trước mặt cậu.
“Em phá camera giám sát rồi à?”Chiến Quốc Việt hỏi.
Bé Tùng gật đầu.
Chiến Quốc Việt thở phào một cái, khuôn mặt ngụy trang nháy mắt khôi phục gương mặt nhăn nhó thường ngày của cậu bé Tùng trêu ghẹo nói: ‘Anh giả bộ giống thật”.
Ngôn Tình Hài
Chiến Quốc Việt lườm bé Tùng một cái: “Cả ngày đều bán rẻ tiếng cười, mặt của anh mệt sắp chết rồi.”
Bé Tùng bị Chiến Quốc Việt nhìn như có thâm cừu đại hận: “Có ai hạ thấp em trai ruột của mình như vậy sao?”
Chiến Quốc Việt đưa cho cậu ánh mắt bớt nói nhảm đi, sau đó tiến đến trước mặt bé Tùng, thấp giọng nói: “Trong địa cung có nhốt hai người.
Anh nghỉ ngờ là ông bà nội của chúng ta.
Em phối hợp với anh diễn một màn kịch.
Chúng ta cứu họ ra ngoài.”
Bé Tùng kinh ngạc không thôi…
Trong lòng không hiểu sao xuất hiện một sự tự trách nóng giận: “Em ở Điện Quân Tình nhiều năm như vậy, lại không phát hiện trong đại cung của Điện Quân Tình nhốt người thân của mình.”
“Bởi vì em ngốc” Chiến Quốc Việt nói: “Bố nuôi của em chính là sói đội lốt cừu.”
“Em biết rồi” Bé Tùng lắp bắp nói.
Chiến Quốc Việt kinh ngạc, trước đây bé Tùng cực kỳ bảo vệ Monster, thái độ ngày hôm nay lại xoay ngược như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Làm sao em nhìn thấy rõ bộ mặt thực của ông ta?”
“Linh hồn chị Chín nói cho em biết.”
Chiến Quốc Việt: ”…
Vì sao đàn ông nhà họ Chiến của họ đều thích hồn phách thế?
“Biết là tốt rồi” Chiến Quốc Việt nói.
Monster trở lại phòng của gã, liền không kịp chờ đợi mà triệu tập chị cả Hoa Dung tới gặp gã.
Chị cả thấy Monster, đôi mắt vốn dịu dàng như nước kia mang theo oán hận nhàn nhạt.
Monster hơi giận: “Sao nào, để cô giết cô 1a, trong lòng cô liền hận tôi?”
Giọng nói Chị cả lạnh nhạt: “Anh kêu tôi giết người còn ít sao? Giết thêm một người thì có gì chứ?”
Monster vươn tay về phía cô: “Qua đây”
Chị cả thoáng lưỡng lự, đi tới phía gã Monster kéo cô vào trong ngực của.
mình, nâng cằm cô lên, dịu dàng nói: “Cô yên tâm, giết chóc như vậy sắp kết thúc rồi.
Tôi đã có được bản đồ Mạt Thế, chỉ đợi người của chúng ta tiến tới Everest, có thể báo thù rửa hận cho mẹ tôi, có thể lấy lại thứ thuộc về nhà chúng tôi rồi”
Đôi mắt của chị cả hiện lên sự ao ước, mong chờ đối với tương lai.
Cuộc sống không có giết chóc là thứ mà cô hướng đến.
.