Bé Tùng và Chiến Quốc Việt cùng tỏ vẻ chế giêu, Monster nheo mắt, thầm đánh giá hai người trẻ tuổi trước mặt.
Nhưng mãi mà vẫn không phân biệt nổi, Monster chỉ có thể tự tìm đường tất cho mình.
“Hừ, tao cũng có thể giết Chiến Quốc Việt, rồi đem bé Tùng đi làm con tin”
Nói cách khác, cứ tùy tiện giết một người cũng được.
Chiến Quốc Việt cười nói: “Ông sẽ không chọn lựa chọn ý kiến ngu xuất như vậy.
Bởi vì nếu bé Tùng phải làm con tin, thì các chị gái trong Điện Quân Tình sẽ không đồng ý”
Monster nhìn Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt thông minh cơ trí làm gã cảm thấy vừa sợ hãi vừa kính nể.
Điều Chiến Quốc Việt nói rất chính xác, gã không dám để bé Tùng ra làm con tin Nếu các tỷ tỷ của Điện Quân Tình nhận ra bé Tùng, thì dù có phải vỡ đầu chảy máu, mấy cô gái đó cũng nhất quyết phải đi cứu bé Tùng cho bằng.
được.
“Ha ha…..” Monster bỗng nhiên cười điên cuồng bé Tùng và Quốc Việt khó hiểu nhìn nhau, Chiến Quốc Việt nói: “Hình như gã không phân biệt được thân phận của chúng ta, nên điên mất rồi”
Bé Tùng thích miệng lưỡi độc địa lúc này của Chiến Quốc Việt, nên cũng bưồn cười.
Monster cười xong thì hướng ánh mắt âm hiểm nhìn chäm chẵm vào Chiến Quốc Việt, nói: “Tao thấy từ nấy giờ mày nói nhiều nhất, chắc chắn mày là bé Tùng”
Chiến Quốc Việt: “……”
Bé Tùng: “
Bé Tùng muốn tự chứng minh thân phận, nhưng Chiến Quốc Việt lại nháy mắt ra hiệu với anh, ý bảo là anh phải lấy đại cục làm trọng Bé Tùng chỉ biết im lặng Monster chỉ vào bé Tùng nói: “Người đâu, trói tên này lại.
Nhét vào máy bay chiến đấu.
Mang đi Everest”
“Rõ” Hai đặc vụ bước tới, đem bé Tùng kéo ra ngoài.
Bé Tùng học theo cách nói chuyện khi bị bệnh tự kỷ của Chiến Quốc Việt, rặn ra từng tiếng khóc lóc: “Bé Tùng, cứu…… anh.
Anh…… Không muốn chết.”
Chiến Quốc Việt ra mồ hôi lạnh trên trán đâm đìa.
Anh đúng là bị bệnh tự kỷ thật, nhưng anh ít nói, chứ không phải nói lắp.
Nói vậy mà cũng được sao?
Bé Tùng giả vờ ngay cả một chút cũng không giống Nhưng Monster thì lại càng thêm tin tưởng không nghỉ ngờ gì nữa.
Gã tin người vừa bị mang đi chính là đứa trẻ tự kỷ Chiến Quốc Việt, còn người ở lại chính là đặc vụ bé Tùng “Giờ mày muốn chết như thế nào đây?”
Monster giả bộ nhân nghĩa nhìn Chiến Quốc Việt Chiến Quốc Việt cười gian xảo, tỏ ra sợ sệt “Bố nuôi, con không muốn chết Monster nghe xong vẫn cười vui vẻ “Tao cũng không muốn mày chết.
Nhưng nếu mày mà không chết thì tao khó mà an tâm được”
Chiến Quốc Việt nghĩ nghĩ nói: “Thôi được, nếu ông nhất định bắt tôi phải chết.
Thì tôi có thể có một yêu cầu cuối cùng hay không”
“Nói”
“Trước khi tôi chết, ông có thể nói cho tôi bị phòng chỉ huy của Điện Quân Tình ở chỗ nào được không?”
Monster ngơ ngấn, ngay sau đó lại cười “Chết đến nơi rồi mà còn muốn phá huỷ thiết bị của Điện Quân Tình sao? Bé Tùng, thật không hổ danh”
Monster giơ súng lục lên, bắn một phát súng vào Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt không tránh được khỏi viên đạn, cậu bé vốn tưởng rằng lần này mình chết chắc rồi.
Không ngờ rằng bồng nhiên trong không trung xuất hiện một cái hộp sắt, viên đạn trúng vào hộp sắt, nên bị chệch quỹ đạo.
Chiến Quốc Việt kinh ngạc nhìn về phía nơi tung ra chiếc hộp sắt, thì liền nhìn thấy một ông lão tóc bù xù đang âu yếm nhìn Chiến Quốc Việt.
“Cháu trai, mau đến đây Chiến Quốc Việt chạy vội đến trốn sau lưng ông Chiêm Thiên.
“Ông ơi, ông là người của Mạt Thế sao?”
“Ông là sư phụ của bố cháu.
Sau này cháu phải gọi ông là sư công đó.” Chiêm thiên vừa nhắc tới đồ đệ mới nhận của mình, thì trên mặt liền tràn đầy thỏa mãn tươi cười Chiến Quốc Việt cân nhắc, đây là người mà bố mình phải nhận làm sư phụ, vậy chứng tỏ võ công của ông ấy tất nhiên là siêu phàm thoát tục.
Nên anh vội nói với sư công: “Sư công, ông ta chính là người phụ trách của Điện Quân Tình, tên là Monster.
Giết được ông ta, thì Điện Quân Tình cũng giống như rằn mất đầu vậy”
.