“Em vĩnh viễn lựa chọn tin tưởng anh Thanh Tùng vô điều kiện” Em gái Mười Một dơ tay tuyên thệ nói Em gái Mười Hai cực kỳ vui mừng chạy tới trước mặt, vui vẻ nói: “Thật tốt quá anh Cáo, anh không chết”
Chị hai cạn lời trợn mắt nhìn hai đứa em nhà mình: “Các em đây là sùng bái Cáo đến mức mù quáng quá rồi, cẩn thận cũng có ngày, anh Cáo của mấy đứa đem các em đi bán đó”
Chị ba cười nói: “Vậy thì hai nhóc này cũng là can tâm tình nguyện giúp Cáo kiếm tiền đó nha”
Mười một và mười hai là fan trung thành của Thanh Tùng.
Trước mặt Thanh Tùng, tính cách ngây thơ, có chút đơn thuần, hơn nữa hai người cứ như ra đường không cần mang theo não vậy.
Có điều lúc Thanh Tùng không có bên cạnh, chỉ số thông minh đột nhiên tăng mạnh.
Hàn huyên xong, chị ba nghiêm mặt nói: “Mọi người vừa nấy nói cái gì chị đều nghe thấy hết rồi.
Chị tin Thanh Tùng”
Thanh Tùng cảm kích nhìn các chị của mình: “Cảm ơn các chị”
Chị ba dịu dàng nói: “Cáo Nhỏ tiếp theo em dẫn chúng ta hoàn thành nhiệm vụ của em đi”
Thanh Tùng gật đầu: “Được”
Tiếp theo tám người ghé sát đầu trước Thanh Tùng, sau khi nghe Thanh Tùng phân công nhiệm vụ xong.
Tất cả đều bày tỏ ok rồi rời đi.
Các chị em đều rời đi, Thanh Tùng đột nhiên hét lớn: “Sống sót trở về nhé.”
“Biết rồi mà”
Thanh Tùng đã hao tổn tâm huyết bày kế mưu tính làm sao để có thể loại bỏ được phòng thiết bị của Điện Quân Tình.
Máy bay chiến đấu tiên phong của Điện Quân Tình đã đến được Núi Châu Phong vào đêm hôm đó.
Trên đỉnh Núi Châu Phong rất nhanh đã vang lên tiếng bom mưa đạn.
Dư Nhân cùng Dư Tiền dẫn theo một đội đội quân nữ giới và đẩy em gái Mười Ba không tiện hành động về hướng núi Bàn của đỉnh Châu Phong Cùng lúc đó Linh Trang và Anh Nguyệt cũng đã trốn an toàn trong thông đạo.
Đây toàn bộ đều là phụ nữ và trẻ nhỏ nhát gan, nghe thấy tiếng súng vang lên khiến cho.
nhiều đứa trẻ đã khóc vì sợ hãi, Linh Trang mang đồ ăn vặt ra lừa tụi nhỏ, cuối cùng không ngờ cũng có chút tác dụng.
Anh Nguyệt lặng lẽ đẩy Linh Trang, giọng điệu dò hỏi: “Chị không phải là đang đi chạy nạn à, sao.
trong túi lại có nhiều đồ ăn vặt thế?”
Linh Trang hơi ngượng ngùng nói: “Là anh của em chuẩn bị cho Thanh An.”
Thanh An cười trộm: “Rõ ràng là bố chuẩn bị cho mẹ, con không có thói quen ăn vặt đâu” Bị chính con mình vạch trần khiến cho vành tai của Linh Trang hơi đỏ lên.
Anh Nguyệt ghen tị nói: ‘Anh ấy xem chị như con gái đế nuôi luôn rồi”
Linh Trang trừng mắt nhìn cô.
Bà Dư ở trong góc phòng an tĩnh ngồi xuống.
Linh Trang kéo chị cả đến trước mặt bà Dư, lấy một hộp bánh quy lấy lòng nói: “Mợ, mợ có đói không, có muốn ăn bánh quy không ạ?”
Bà Dư khẽ mở mắt, nhìn về phía Linh Trang và trên người chị cả có vẻ quyến luyến không rời.
Cuối cùng tầm mắt nhìn xuống bụng hơi nhô lên của chị cả, nói: “Để lại cho cháu trai của tôi đi”
Linh Trang vô cùng vui vẻ, như vậy là bà Dư đã chấp nhận đứa trẻ trong bụng của chị cả rồi.
Không ngờ được rằng, bà Dư lại nhìn chị cả thản nhiên nói: “Khuyên cô một câu, cô không phải là kiểu người mà Nhân thích, đừng ôm hy vọng nữa”
.