Bà Dư nhìn về phía Tú Hòa, đáy mắt lộ ra vẻ u ám.
Cuối cùng khóe môi nở nụ cười trào phúng, giễu cợt: “Có thức ăn khô và nước uống được chuẩn bị khắp nơi trong lối đi này.
Sao cuộc chiến này có thể kết thúc sớm như vậy chứ?”
Bà Dư trực tiếp lật ngược món canh gà tâm linh của Tú Hòa.
Bầu không khí trong lối đi bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Tú Hòa cười quyến rũ nói: “Chị cả, chị không biết những thức ăn này đều do cậu Quân chuẩn bị cho mọi người.
Dù sao thì cậu ta cũng không.
phải người của Trại nhà họ Dư nên khó tránh khỏi đánh giá thấp thực lực của quân đội Mạt Thế chúng ta”
Giọng nói của bà Tú Hòa mềm mại, tiếng chị cả vừa mịn vừa mềm phối hợp với nụ cười mưa thuận gió hòa lộ ra vẻ vừa khí phách lại vừa có †ấm lòng của bà.
Như vậy lại làm nổi bật lên vẻ hẹp hòi và nhỏ nhen của bà Dư.
Rốt cuộc Linh Trang cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao bà Dư lại hoàn toàn bị đuổi khỏi hậu cung của Dư Sinh.
Bà Tú Hòa này quả thực chính là bông sen trắng trong sách giáo khoa.
Làm sao một người đàn ông có thể cưỡng lại vẻ đẹp và sự hào phóng của một người phụ nữ như vậy chứ?
Chị cả rất không thích bà Tú Hòa cố tình hạ thấp em rể Chiến Hàn Quân, trong tiềm thức cũng.
có tỉnh thần hào hiệp giúp đỡ kẻ yếu nên nói với thâm ý khác: “Tôi đang buồn bực tại sao những thức ăn này đều là những món mà Linh Trang nhà tôi thích ăn, hóa ra là do Hàn Quân chuẩn bị?”
Anh Nguyệt phụ họa theo: “Anh cháu sợ chị Linh Trang ăn không ngon mặc không đủ ấm.
May mắn đây là Trại nhà họ Dư, nếu như là ở Thủ đô chỉ sợ anh của cháu sẽ đem hết tất cả những thứ có thể ăn được ở trong trung tâm thương mại xuống lối đi ở trong lòng đất”
Linh Trang Khuôn mặt của Linh Trang nóng như bị mặt trời thiêu đốt.
Anh Quân cưng chiều cô cũng không nên lôi kéo các cụ già và bà con phải theo khẩu vị của cô?
Tú Hòa không nhịn được cười lên: “Hóa ra Chiến Hàn Quân chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy là một cách thể hiện việc cưng chiều vợ chứ không liên quan tới chiến tranh.”
Chu Mã và các cô gái khác phụ trách việc hộ tống nhóm người già yếu bệnh tật lơ đãng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên này, Chu Mã ghen tị đến nỗi con mắt đông cứng lại.
Cô ta chống nạnh hai tay nghênh ngang đi tới xốc những cái sọt chứa đồ ăn kia lên sau đó vênh váo hung hăng nhìn Linh Trang nói: “Tôi còn tưởng rằng là món ngon gì đó, hóa ra chỉ là những thứ rau dại mà chúng tôi cho gia súc ăn”
Anh Nguyệt tức giận bừng bừng đứng dậy “Chu Mã, cô xin lỗi chị Linh Trang cho tôi?”
Chu Mã kiêu ngạo ngẩng đầu: “Những lời tôi nói đều là thật vậy tại sao phải xin lỗi chứ?”
Tú Hòa giữ chặt Chu Mã tiếp tục phát huy.
nhân cách tốt đẹp của mình, an ủi Chu Mã bằng những lời tốt đẹp: “Chu Mã, nếu như cháu muốn để cho cậu Quân thích cháu thì cháu không nên tranh giành tình cảm với chị Linh Trang nên hãy nhanh nói xin lỗi với chị ấy đi”
Chu Mã khit mũi: “Hừ, họ cố ý nhằm vào cô.
Anh Quần không phải là người không phân biệt phải trái, nếu như anh ấy biết nguyên nhân cháu tức giận thì cháu nghĩ anh ấy sẽ không trách tội cháu.”
‘Vừa dứt lời, một bóng dáng thon dài đi vào trong lối đi, đôi chân dài với tỷ lệ hoàn hảo chỉ đi hai ba bước đã đến trước mặt Linh Trang!
“Anh Quân” Chu Mã kích động chạy tới Chiến Hàn Quân buộc phải dừng bước lại Chu Mã điềm đạm đáng yêu nhìn Chiến Hàn Quân nói: “Anh có thể tính ra được chị Linh Trang bắt nạt người ta sao.”
.