Thanh Tùng nhìn thấy bố đang đố mẹ ngồi dậy, hai người cứ liếc mắt đưa tình với nhau, tràn đầy ý cười Thanh Tùng đỡ trán.
Được thôi, là cậu ấy tự mình đa tình rồi.
Thanh Tùng ngại ngùng mà vuốt ót, lẩm bẩm nói: “Bố mẹ, có phải là bọn con đã làm phiền thế giới của hai người rồi không?”
Chiến Hàn Quân: “…”
Linh Trang cười hi hi mà nói: ‘Ây dô, này là trưởng thành rồi, biết yêu rồi hả?”
Chiến Hàn Quân: “…”
“Linh Trang, nói chuyện đứng đản đi” Chiến Hàn Quân xụ mặt mà nói.
Linh Trang nói: “Không có chuyện đứng đản gì cả.
Em đang suy nghĩ, sau này thì Quốc Việt và Thanh Tùng nhà em sẽ trải qua một cuộc sống của người bình thường.
Vì vậy em muốn năm nay sẽ để cho hai đứa thi lên cấp ba cùng vời Thanh An luôn được không?”
Linh Trang vừa nói xong, ba khuôn mặt đều cùng nhau hóa đá Chiến Quốc Việt tốt nghiệp đại học thiếu niên truyền kỳ, bằng cấp này lại là băng của một trường đại học rất nối tiếng.
Linh Trang lại bảo cậu đi học lớp mười, Chiến Quốc Việt học mấy cái tri thức đó không phải là dễ quá rồi chứ?
Mặc dù Thanh Tùng cũng là một đứa trẻ có chỉ số thông minh cực kỳ cao, nhưng mà cậu muốn phát triển ở mảng võ thuật, vốn dĩ có thể thành thầy dạy võ, cũng không nhất định phải đi trên con đường học tập như mấy đứa trẻ bình thường chứ?
Linh Trang lại nói ra lý do của cô: “Mẹ bảo các con đi học cấp ba, cũng không mong là các con đi học trí thức về văn hóa.
Mẹ chỉ cảm thấy là, tính cách Quốc Việt nhà †a hướng nội, đi học để Tìm được một người bạn thân, để thay đổi cuộc đời nhàm chán vô vị của con, thì cũng tốt”
“Về phần Thanh Tùng, học võ cao đi nữa, mà lại không có văn hóa chống đỡ cho, vậy thì không phải là đầu óc ngu sỉ mà tứ chỉ phát triển à.
Vậy cũng không ổn: Linh Trang nhìn khuôn mặt đầy chống cự của ba người đàn ông.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đáng thương mà nhìn bố, chỉ mong bố có thế cầu tình cho bọn nhóc, bảo mẹ bỏ cái kế hoạch này đi Chiến Hàn Quân cảm thấy đi học là kiểu học tài thi phận.
Anh không dám gật bừa với quan điểm của Linh Trang, dù sao cũng liên quan đến cả đời của tụi trẻ.
“Linh Trang, chuyện này chúng ta thảo luận sau được không?”
“Tại sao chứ?” Linh Trang kích động mà ho khan một tiếng.
Chiến Hàn Quân vội võ lưng cho cô, nhuận khí, Sau đó trong nháy mắt liền thay đối lập trường, nói với Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng: “Mẹ các con nói không sai, hay là các con thi thử xem?”
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng nhìn thấy mẹ ho sắp không ổn rồi, trong lòng cứ sợ bệnh của mẹ sẽ nặng thêm…
Thanh Tùng cũng là một đứa trẻ rất biết suy nghĩ cho người khác, cậu ấy đi đến bên Chiến Quốc Việt mà cầu xin: ‘Quốc Việt, sức khỏe mẹ không tốt, chúng ta nhanh đồng ý mẹ đi.
Đừng chọc cho mẹ không vui”
Chiến Quốc Việt gật đầu.
“Mẹ, bọn con nghe lời mẹ’ Thanh Tùng đồng thanh mà nói Tiếng ho của Linh Trang liền im bặt.
Chiến Quốc Việt, “Vậy thì quyết định như vậy nhé” Linh Trang cười rộ lên như trẻ con.
Chiến Hàn Quân: “..”
Chiến Quốc Việt: “..
Thanh Tùng: “..”
Sao mà cứ có loại cảm giác là ba người bọn họ đã bị mẹ lừa vậy?
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng nhìn nhau, mẹ đạt được mục đích rồi liền qua cầu rút ván.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng uể oải mà đi ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt tiểu nhân đắc chí của Linh Trang, nhịn không được mà nhéo mặt cô, nói: “Lợi hại đấy, ba người đàn ông bọn anh, lại không làm gì được một cô gái như em Linh Trang nhếch miệng cười trộm.
.