“Linh Trang” Anh đẩy cửa bước vào, từ phía sau ôm lấy eo của Linh Trang, nhẹ giọng khiển trách nói: “Ai kêu em nấu ăn vậy?”
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân rồi cười Cô có thể nói là mẹ chồng sao?
“Anh Quân, sau này em không muốn làm bọ gạo nữa.
Em muốn chia sẻ một chút công việc nhà giúp anh” Linh Trang cười nói.
Đôi mắt của Chiến Hàn Quân trở nên u ám: *Có phải mẹ anh nói những lời khó nghe với em không?”
Anh để Linh Trang quay người lại đối mặt với mình, đôi đồng tử như chim ưng khinh thường đôi mắt ngây thơ như nai tơ của Linh Trang: “Linh Trang, em nói thật cho anh nghe, hôm qua em đến biệt thự Lưu Niên, mẹ anh có làm khó em không?”
Linh Trang lắc đầu.
Chiến Hàn Quân lại nhìn thấy đáy mắt Linh Trang có tỉa máu, anh hiểu Linh Tran của anh, từ lúc cô ấy còn là cô gái nhỏ, thì anh đã hiểu từng chút tin tức mà cô phát ra.
Anh ôm cô vào lòng rồi bế cô trở lại phòng ngủ, vừa bá đạo vừa dịu dàng rồi tuyên bố nói “Nghiêm Linh Trang, em là vợ của anh.
Anh cho phép em buông thả trong thế giới của anh.
Em không cần vì làm hài lòng người khác mà sống uất ức như vậy”
Linh Trang ôm lấy cổ anh, sống mũi cay cay, nói: “Anh biết không, bởi vì anh đối với em quá tốt.
Em mới nguyện ý vì anh chịu chút uất ức.
Nếu đổi lại là người khác, em sẽ không hầu hạ đâu.”
Chiến Hàn Quân vùi cái đầu nhỏ của cô vào lòng mình, tựa cái căm gầy lên cái đầu nhỏ của cô, trong lòng tràn đầy sự cảm động.
“Được thôi, vậy anh cùng em nỗ lực” Anh khàn giọng nói Sự mơ hồ trong lòng Linh Trang cứ như bị một lưồng ánh sáng mạnh mẽ thổi bay hết không còn một vết tích, lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Cô thay bộ quần áo đẹp.
Tháng ba vừa nóng vừa lạnh, cô vì muốn giữ vóc dáng đẹp đẽ lộng lây mà cố ý cắt bớt chiếc áo khoác dày.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang đang đứng trước gương, biểu cảm trên mặt khó mà diễn tả.
Muốn ngăn cản cô mặc ít như vậy nhưng thấy nụ cười trên mặt cô lại không muốn làm cô mất hứng.
Cuối cùng anh âm thầm điều chỉnh máy lạnh lên vài độ.
Rồi lặng lẽ lấy ra chiếc áo khoác dày, quyết định lúc đi ra sẽ đắp lên cho cô.
‘Vẻ đẹp của Linh Trang, là sự kết hợp của sự thuần khiết và mê hoặc.
Hôm nay cô cố tình ăn mặc rất là lẳng lơ, chỉ là chiếc sườn xám bó sát người lại không có đá quý, trang sức đi kèm, nhìn có chút đơn điệu.
Chiến Hàn Quân đi đến trước tủ quần áo, lấy hộp trang sức mà anh chuẩn bị cho cô ra Sau đó mở hộp trang sức ra, lúc thấy bên trong trống rỗng, đôi mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân tràn đầy tia lửa “Nghiêm Linh Trang, ngọc tủy đâu?”
Trong đêm giao thừa anh tranh thủ thời gian điêu khắc cho cô món đồ trang sức, chứa đựng †ình yêu mà anh dành cho cô.
Hơn nữa còn có lời chúc phúc tốt đẹp của anh dành cho cô.
Ai mà biết cũng chỉ mới thấy cô đeo một lần, thì bộ trang sức đã không cánh mà bay.
Chiến Hàn Quân có chút tức giận vì cô không trân trọng món đồ mình tặng.
Linh Trang rụt rè nhìn anh, cứ như đứa trẻ làm việc gì có lỗi Chiến Hàn Quân thấy bộ dạng sợ hãi của cô, thì anh đã chứng thực được sự suy đoán của mình.
Sự tức giận trong lòng càng tăng lên: “Có phải em đem nó đi tặng cho ai rồi không?”
Linh Trang ngoan ngoãn gật đầu.
Chiến Hàn Quân hét lên: “Em đi đòi về lại cho anh”
Linh Trang sắp khóc rồi: “Đồ tặng đi không được đòi về.
Thật ra là, cô căn bản không có can đảm đi đấu trí với mẹ chồng.
Chiến Hàn Quân tức giận: “Tặng cho ai rồi? Anh Nguyệt hay là chị haï?”
.