Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân khác thường, trong lòng cũng rất chua xót.
Chỉ có thể gượng cười nói: “Nói bậy, mã não đó có tóc của chị và anh Quân.
Chu Mã lấy đi thì thay đổi được gì chứ?”
“Linh Trang, đi lấy nó về đây” Chiến Hàn Quân đột nhiên trầm giọng ra lệnh nói.
Linh Trang nói: ‘Anh Quân, anh yên tâm đi.
Em nhất định sẽ lấy món bảo bối đó về.
Chỉ là em bây giờ vẫn chưa nghĩ ra cách có thể khiến Chu Mã cam tâm tình nguyện trả lại cho em”
Chiến Hàn Quân thô bạo nói: “Em nói với cô ấy trên món trang sức đó có tên của em, là đồ của em.”
Linh Trang hơi ngẩn người: “Có tên của em?”
Anh Nguyệt cười nói: “Vậy thì được rồi”
Anh Nguyệt kéo Linh Trang ra ngoài.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn khuôn mặt u ám của Chiến Hàn Quân, cũng không biết tại sao tâm trạng của Nghiêm Mặc Hàn cũng trở nên bưồn bực.
“Ê, mẹ cậu cứ thích đối đầu với Linh Bảo nhà tôi, có khi nào cậu sẽ vì mẹ cậu mà từ bỏ cuộc tình này không?” Nghiêm Mặc Hàn không yên tâm hỏi Chiến Hàn Quân hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn ngoan cố đi đến trước mặt anh, nắm trên đống sách tiếp tục luyên thuyên nói: “Cậu cũng đừng trách tôi làm phiền cậu, cậu trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.
Nếu mẹ cậu lấy cái chết để uy hiếp, ép cậu cưới Chu Mã, cậu có cưới không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bà ấy sẽ không làm vậy”
“Vậy nếu xảy ra thì sao?”
“Tôi sẽ không cưới Chu Mã, cũng sẽ không cưới những người phụ nữ khác.
Tôi ngại bẩn”
Nghiêm Mặc Hàn hài lòng cười lên Có điều anh ta lại nghĩ đến một vấn đề nan giải khác, nụ cười lập tức vụt tất: “Vậy cậu sẽ ăn nói thế nào với Chiến Hàn Quân đau đầu: “Không biết”
Nghiêm Mặc Hàn liền thở một hơi dài: “Cho nên vấn đề này, cậu vẫn chưa có cách giải quyết”
Lúc Anh Nguyệt và Linh Trang đến nhà Chu Mã, đúng lúc Chu Mã đang ở trong vườn chẻ củi đun nước.
Linh Trang lịch sự gõ cửa, Chu Mã nhìn thấy Linh Trang, liền coi như không nhìn thấy mà tiếp tục làm việc của mình.
Anh Nguyệt bị hành động vô lễ của Chu Mã làm cho tức giận rồi kéo Linh Trang bước vào trong, Linh Trang luống cuống, thiện ý nói: “Chu Mã, có phải mẹ chồng tôi đem mã não của tôi tặng cho cô rồi phải không?”
Chu Mã kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đúng, thì sao?” Giọng điệu vô cùng khoe khoang Linh Trang chân thành nói: “Vậy cô có thể trả lại cho tôi không? Bộ trang sức đó đối với tôi rất quan trọng”
Chu Mã không biết tại sao lại đột nhiên cao.
giọng nói: “Trả cho chị? Chị Linh Trang, sao lại như vậy được chứ? Đây là cô Thiên An tặng cho tôi đó, nếu tôi đã nhận quà thì phải giữ gìn cẩn thận.
Sao có thể trả lại cho chị? Nếu để cô biết, thì cô cô buồn lắm đó!”
Anh Nguyệt tính tình nóng nảy, lập tức nói rõ: “Bộ trang sức đó là anh hai tôi tặng cho chị Linh Trang, trên đó có tên của chị Linh Trang.
Cô chiếm làm của riêng thì không thích hợp lắm đó?”
Chu Mã nói: “Tôi chỉ biết đó là cô tặng cho tôi, thì chính là của t Anh Nguyệt tức giận: “Cô không biết xấu hổ”
Chu Mã đột nhiên bật khóc: “Tôi không biết xấu hổ chỗ nào chứ, tôi chỉ muốn giữ gìn tốt món quà mà cô tặng, như vậy cũng sai sao?”
“Nghiêm Linh Trang…”
Đột nhiên, trong nhà truyền đến một âm thanh giận dữ.
Linh Trang và Anh Nguyệt nhìn về hướng có tiếng nói, liền thấy Dư Thiên An đang đấy xe lăn ra.
.