Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ rằng Monster lòng dạ nham hiểm đã thật sự bày ra quỷ kế đa đoan nhäm báo thù lên cơ thể của Linh Trang Vì thế, anh phải nhanh chóng điều tra rõ việc này càng sớm càng tốt.
‘Vào buổi sáng, Chiến Hàn Quân đã đến ngôi nhà trúc nhỏ trên đỉnh núi Châu Phong.
Sư phụ Chiêm Thiên đã nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì không còn chán ghét lần đầu tiên gặp mặt nữa.
Đối với đồ đệ mà trời ban tặng này, sư phụ Chiêm Thiên vừa quý mến lại vừa kính trọng.
Chiến Hàn Quân với tài năng dùng mưu tính kế đã chiến thắng trên nghìn dặm trường, cứu được hàng trăm ngàn người dân của trại nhà họ Dư, công lao to lớn này không thể không kể đến công sức của đại đồ đệ Chiêm Sơn.
Chiêm Thiên vô cùng kinh ngạc đối với tài năng của anh, cũng vô cùng ngưỡng mộ, ca ngợi khí thế gan dạ và sự hiếu biết của anh.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, khuôn mặt dãi dầu sương gió của vị sư phụ độ tuổi trung niên này lập tức trở nên tươi tắn rạng rỡ.
“Đồ nhi, sao con lại đến rồi?” Sư phụ Chiêm Thiên đang ngồi trên Không Động Ấn, tạm dừng việc luyện công, khuôn mặt tràn ngập niềm vui nhìn về phía của Chiến Hàn Quân.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân tối sầm, vẻ lạnh lùng bao trùm gương mặt.
“Monster bị nhốt ở đâu?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Sư phụ Chiêm Thiên dắt Chiến Hàn Quân đến căn phòng trúc ở sân sau Monster đang ngồi trên một cái ghế gập, hai †ay đang bị trói lại.
Mái tóc đen đang xõa ra, rối xù như tổ quạ, duy chỉ có khuôn mặt là vẫn ánh lên vẻ cương quyết, không chịu khuất phục.
Hắn vốn dĩ là đang ngủ gục đầu xuống, nhưng khi hẳn nhìn thấy đôi giày da đen của Chiến Hàn Quân thì liền từ từ ngẩng đầu lên.
Sư phụ Chiêm Thiên vận chưởng, dùng lực tay đẩy một cái ghế lớn ở bên cạnh đến trước mặt Chiến Hàn Quân.
Sau đó, sư phụ Chiêm Thiên liền nói: “Quân, con ngồi đi, có bất kỳ phần nộ gì thì con cứ trút giận lên người hẳn đi.
Sư phụ không xem nữa, con cứ luyện công đi.”
Chiến Hàn Quân đột nhiên hét lên với theo: “Sư phụ”.
Sư phu Chiêm Thiên nghe thấy liền dừng bước và quay đầu nhìn lại Mặc dù ông ta thật lòng thật dạ muốn thu nhận đồ đệ Chiến Hàn Quân này, nhưng mà Chiến Hàn Quân vốn là một người cậy tài xem thường người khác, nên trong lòng Chiến Hàn Quân chưa chắc đã thật lòng tâm phục mà coi ông ta như sư phụ của mình.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Thế nhưng, ban nấy Chiến Hàn Quân lại gọi ông ta hai tiếng sư phụ, còn gọi một cách rất tự nhiên, điều này khiến cho sư phụ Chiêm Thiên vô cùng vui vẻ.
Khuôn mặt dãi dầu sương gió, đầy vẻ phong trần bụi bặm của ông ta khi cười lên lại toát lên vẻ vô cùng hiền hậu.
“Cảm ơn sư phụ đã cứu mạng của Quốc Việt và Bé Tùng” Chiến Hàn Quân nói ra lời cảm ơn một cách rất chân thành.
Sư phụ Chiêm Thiên vui mừng cất giọng cười sảng khoái “Ta càng ngày càng thích con hơn rồi đấy.
Quân, con không phải là người ở chốn giang hồ nhưng lại mang trái tìm của một hiệp khách”
Chiến Hàn Quân kiên trì lắng nghe, tiếp nhận những lời khen ngợi không ngớt của sư phụ: “Sư phụ quá khen ngợi con rồi”
Sư phụ Chiêm Thiên vì để cứu Bé Tùng và Quốc Việt mà đã bị thương ở cánh tay.
Ân tình này, Chiến Hàn Quân không biết phải báo đáp.
bảng cách trả nào.
Sư phụ Chiêm Thiên thì lại không hề mưu cầu danh lợi, cuối cùng, anh nghĩ đến một điều, điều mà sư phụ Chiêm Thiên mong muốn thật ra chỉ là có được một đồ đệ.
Mà anh lại vừa hay cũng chính là người đồ nhỉ mà ông ta mong muốn có được.
Thật không ngờ chỉ với hai tiếng sư phụ mà lại khiến cho sư phụ Chiêm Thiên vô cùng mừng rỡ, hệt như đứa trẻ được cho quà.
“Quân, con đã trở thành đồ đệ của sư phụ rồi.
Quốc Việt, Bé Tùng cũng xem như là đồ tôn của sư phụ.
Sư phụ cứu hai đứa nó cũng xem như là việc nên làm”’ Sư phụ Chiêm Thiên tính cách rộng rãi, nên những lời nói kiểu như này khi ông ta nói ra vẫn còn hơi ngượng ngập.
‘Sau khi nói xong thì sư phụ Chiêm Thiên cũng liền rời đi.
Monster không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân.
Hản nghĩ, tên này chạy đến trước mặt mình bái sư không phải là để tăng thêm sự ngột ngạt cho mình hay sao?
.