Monster cứng họng, Chiến Hàn Quân suy nghĩ cặn kẽ, để ý từng chuyện nhỏ, khiến cho Monster thua một cách †âm phục khẩu phục.
Chiến Hàn Quân biết răng Monster sẽ không dễ dàng giao ra thành quả đã nghiên cứu, liền nhẹ nhàng đứng lên, sửa sang lại quần áo cho chỉnh tê, Hắn thấy anh định đi, gấp gáp không chờ nổi hỏi: “Những đứa trẻ khác của Điện Quân Tình đang ở đâu Chiến Hàn Quân thong thả ung dung nói: “Uổng cho mày vẫn nhớ đến chúng.
Bọn nhỏ bị thương bây giờ đã khỏi hẳn, vợ tao thật sự rất thích chúng liền nhận bọn trẻ làm con nuôi”
Monster không tin vào tai mình, khuôn mặt ‘tuấn tú bỗng gân xanh nổi lên, hai tay bị trói trên ghế siết chặt.
Mặc dù động tác rất nhỏ nhưng vẫn khiến Chiến Hàn Quân chú ý, Chiến Hàn Quân nói: “Có phải mày đang cảm thấy rằng mày đã vất vả bồi dưỡng ra những đặc công tinh anh mà rốt cuộc bọn họ lại thuộc về tao đúng không?”
Hản tức giận không cam long, trong lòng kêu gào muốn trừ khử toàn bộ bọn họ, trở lại với hiện thực, hắn tự an ủi mình: “Bọn chúng đều đã phản bộ tao, tao còn giữ bọn chúng lại thì có ích lợi gì?
Tuy tình cảm bố con không nhiều nhưng tao hy vọng mày có thể đối xử tử tế với chúng”
Chiến Hàn Quân nói: “Mày yên tâm, vợ tao rất lương thiện, sẽ không bạc đãi bọn trẻ đâu.” Nói xong, Chiến Hàn Quân liền rời đi.
Trong lòng Linh Trang đã hạ quyết tâm phải nhanh chóng rời khỏi núi Núi Châu Phong.
Chỉ là cô không yên tâm về chị cả của mình, cho nên trước khi rời đi Linh Trang muốn tâm sự thật lòng với chị Sau khi ăn sáng xong, Linh Trang liền đi tới biệt thự của Dư Nhân.
Dư Nhân cùng Dư Tiền luyện võ trong sân, hai người mặt treo ngược người mặt đối mặt với nhau trên cành cây.
Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang từ xa đi tới, Dư Tiền sợ tới mức rớt xuống khỏi cành cây.
“Cậu chủ, có mỹ nữ tới”
Dư Nhân đưa lưng về phía Linh Trang, còn tưởng rằng là do Dư Tiền yếu ớt nên rớt xuống, liền buông lời sỉ nhục Dư Tiền: “Đồ con chó, bảo anh mỗi ngày tập võ, mà ngày nào anh chỉ xem gái đẹp.
Anh nhìn anh xem, mới tập chưa đầy bốn mươi phút đã rớt.
Khó trách ông cụ nói chúng ta càng ngày càng vô dụng.”
Dư Tiền điều chỉnh tư thế chật vật, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nhỏ giọng nhắc nhở Dư Nhân: “Cậu chủ, là Nghiêm Linh Trang tới”
Sau đó liền nghe bịch một tiếng, Dư Nhân rớt xuống khỏi cành cây, vừa vặn rơi đúng vào trên người Dư Tiền.
Nghiêm Linh Trang vừa bước vào sân, liên nhìn thấy hai chủ tớ đang trong tư thế mờ ám mà.
ôm nhau, hai chân quấn quýt không rời, làm Linh Trang nhớ tới bốn chữ “Điên loan đảo phượng”
Linh Trang nhanh chóng quay lưng lại Dư Tiền cùng Dư Nhân thật vất vả mới tách nhau ra được.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy bộ dạng không thoải mái của Linh Trang.
Bình thường hai người cũng không phải loại ngây thơ ngoan ngoãn gì, nhìn thấy dáng vẻ của Linh Trang liền đoán được cô đang suy nghĩ gì đó xấu xa.
Dư Nhân tức muốn hộc máu đạp mông Dư Tiền một cái: “Cút ngay cho tôi.
Về sau luyện võ xa tôi ra một chút”
Linh Trang cho bọn họ thời gian để bọn họ chỉnh đốn lại bộ dạng chật vật, lúc này mới xoay người lại.
Chỉ là trên khuôn mặt vẫn là vẻ bất ngờ.
đó.
Dư Nhân phủi hết bùn đất ở trên người và đi về phía Linh Trang, xấu hổ giải thích: “Linh Trang, không phải như những gì mà em thấy đâu!”
‘Thà không giải thích còn được, càng giải thích khiến mọi chuyện càng kì quái hơn.
Linh Trang càng thêm hoài nghỉ hơn nữa mà nói: “Lúc đầu tôi đã cảm thấy kỳ quái, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, bố của anh cũng đã tìm cho anh một cô gái xinh đẹp để làm vợ, anh lại đối với cô ấy không ra gì, lại càng muốn cách xa cô ấy.
Hiện giờ chị họ tôi mang thai con của anh, anh cũng không một tí mảy may đến chị ấy, thì ra anh thích chính là kiểu như lúc nãy”
Dư Nhân khóc không ra nước mắt.
Anh ta vì sao mà năm lần bảy lượt không kết hôn không lẽ cô không biết sao?
Dư Nhân lập tức gào lên với cô: “Nghiêm Linh Trang, anh cùng Dư Tiền rơi xuống và ôm nhau là bởi vì thấy em đi tới”
Linh Trang há hốc mồm.
Nhìn thấy cô mà chủ tớ hai người phản ứng lớn như vậy sao?
.