Nguyện vọng của Tùng từ nhỏ đến lớn đó chính là bố mẹ sống hạnh phúc, yêu thương nhau, một nhà mãi mãi không chia xa.
Lúc này khi nghe được những lời của Dư Thiên An, cậu lập tức trở nên phát khùng.
Cậu đột nhiên tung một đòn vô cùng hiểm ác, tung một cú đá xoay vào giữa bụng Chu Mã, Chu Mã hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, miệng nôn ra máu.
“Đứng dậy.
Cô chẳng phải là muốn trở thành mẹ kế của tôi hay sao? Vậy thì phải đánh thẳng tôi chứ? Nếu không, một khi cô bước vào cửa nhà họ.
Chiến chúng tôi, tôi sẽ ngày ngày khiến cho cô sống không bằng chết.
Tùng khiêu khích.
Chu Mã cúi mình để tránh đòn trên mặt đất, cựa quậy vài lần, nhưng không thể nào đứng dậy được.
Dư Thiên An mắt đỏ ngầu gào thét lên: “Tùng, cậu tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ sao lại hiểm ác đến như vậy.
Bố cậu nếu như biết được việc cậu.
làm bị thương Chu Mã, nó sẽ không tha cho cậu đâu Tùng lấy lại ý thức, ngay lập tức nhận ra bản thân đã gây ra rắc rối, có chút vô cùng sợ hãi ngây người đứng ở chỗ đó, Cậu chẳng phải là một đứa nhát gan, chỉ là cậu có chút lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ của bà bị mình làm cho tức điên.
Nào ngờ vừa đúng lúc, Chiến Hàn Quân quay lại với Em gái Mười Ba trên lưng.
Nhìn thấy người bị thương nằm ngốn ngang trên mặt đất, còn có Chu Mã đang sống dở chết dở, đầu của Chiến Hàn Quân như muốn nổ tung “Chuyện gì xảy ra vậy?”, Hàn Quân hỏi với gương mặt u ám.
Dư Thiên An che mặt và căm phắn nói: “Hàn Quân, con quay về thật đúng lúc.
Nghiêm Linh Trang đã đánh mẹ, cô ta còn xúi Tùng đánh Chu Mã thừa sống thiếu chết.
Con dạy dỗ vợ con vậy ư?
Chiến Hàn Quân nhìn một nửa gương mặt đang sưng tấy lên của Dư Thiên An, quay đầu lại nhìn Linh Trang với vẻ khó tin, nói: “Linh Trang, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Linh Trang tức giận nói: “Đó là do Dư Thiên An tự chuốc lấy”
Hàn Quân sững sờ, Linh Trang lại trực tiếp gọi mẹ anh bằng tên của bà..
Hàn Quân không thể nào tức giận với Linh Trang cũng không muốn để mẹ mình tức giận không có nơi nào để trút giận.
Chỉ có thế giải quyết từ phía Tùng: “Tùng, mau xin lỗi bà”
Những tức giận đồn nén của Dư Thiên An biến mất, bà ta ngẩng đầu lên hể hả đắc chí nhìn Linh Trang.
Ánh mắt rõ ràng như muốn nói: “Con trai tôi cuối cùng rồi cũng sẽ thiên vị cho tôi hơn thôi”
Tùng xoay bước chân miễn cưỡng đi về phía Dư Thiên An.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên ra lệnh: “Tùng, không được xin lỗi”
Đây chính là ngang nhiên chống đối lại Chiến Hàn Quân!
Ánh mắt Dư Thiên An tràn đầu vẻ hả hê, bà ta chỉ mong sao Linh Trang cứ làm loạn lên, Hàn Quân mới có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô.
Mới có thể dứt khoát li hôn với cô.
Hàn Quân đưa em gái Thập tam cho các chị em khác, sau đó bước đi khó khăn đến phía trước Linh Trang.
Hàn Quân bất lực và xót xa nói: “Linh Trang, Tùng lại không chút thương xót nào ra tay nặng với Chu Mã như vậy.
Đây không phải là cách đúng đắn để dạy con…
Dư Thiên An, ông cụ nhà họ Chiến, Chiến Bá Minh đều cảm thấy nhẹ nhõm nhìn thấy Hàn Quân có đủ lí trí để giải quyết vấn đề như vậy.
Nghiêm Linh Trang tức giận nối tam bành bước thẳng về phía trước, thân hình nhỏ bé của cô còn thẳng hơn cả cây bạch dương, đứng trước mặt Chiến Đình Tước.
Ngang bướng nói: “Em chính là không cho Tùng xin lỗi.
Dư Thiên An không phân phải trái.
Anh có muốn dung túng cho bà ta là việc của anh.
Nhưng con của em tuyệt đối không được dung túng bà ta”
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười nói: “Linh Trang, hôm nay bọn trẻ có thể bất kính với bà nội, thì ngày mai bọn chúng cũng có thể sẽ bất kính với em..”
Đùng!
Đột nhiên có một âm thanh thánh thót vang lên trong không trung.