Dư Thiên An thay Chu Mã thanh minh: “Không, không, không, Hàn Quân.
Con hiểu lâm Chu Mã rồi.
Chu Mã thật ra rất đơn thuần, ngây thơ…
Chiến Hàn Quân tức giận chặn lời bà ta: “Đơn thuần, ngây thơ ư? Nếu cô ta ngây thơ, vô tội thì ngay ngày hôm đó cô ta sẽ không đem Tinh Trang ra Làm con tim.
Cô ta hẹp hòi chủ nghĩ đến việc tư lợi cho bản thân mình.
Mẹ đánh giá cô ta cao, chẳng qua chỉ là vì các người cùng một ruột với nhau mà thôi”
"Sắc mặc Dư Thiên An trắng bệch, hóa ra vốn đi trong mắt của Chiến làn Quân, bà ta lại tồi tệ đến như vậy ư.
Dư Thiên An không cam lòng, bà ta phải tự biện bạch cho mình: “Không, những việc mà Chu Mã Làm, mẹ không biết rõ sự tình thế nào.
Hàn Quân, me không hiểu tại sao con lại) có thể nghĩ mẹ mình là một người tư lợi, cố chấp chứ?”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân đỏ ngầu: “Con nói mẹ ích kỷ, hẹp hòi, nhưng thật ra là đang coi trọng mẹ.
Con đối xử khoan dung, thông cảm đối với mẹ là cũng bởi con xem mẹ là mẹ.
Hôm nay con mới biết những bao dung, thông cảm với mẹ lại khiến cho Linh Trang đau lòng đến dường nào”
Dư Thiên An suy sụp khóc lớn: “Con chính là đang thiên vị cô ta.
Lẽ nào cô ta không có lỗi.
Cô ta là vai vế con cháu lại hai lần ra tay đánh mẹ.
Mẹ không còn tôn nghiêm nào nữa ư?”
Chiến Hàn Quân dường như đã cạn kiệt sức lực, giọng nói trở nên nhẹ bằng, vô hồn: “Các người là thổ phi, các người không biết đến việc có ân báo ân có oán báo oán hay sao, mẹ làm hại đến sinh mạng cô ấy, cô ấy đánh mẹ cũng là vì để tâm đến con.
Nếu như cô ấy không nể tình thì chỉ dựa vào việc mẹ lấy mạng cô ấy một lần, làm hỏng dung mạo cô ấy, thì cô ấy giết mẹ cũng chỉ là rửa hận Dư Thiên An nói: “Nhưng chẳng phải bây giờ nó đã tốt hơn rồi sao? Con đối với nó tốt như vậy, nó còn điều gì không vừa lòng nữa hay sao?”
Anh Nguyệt nhìn dáng vẻ chẳng biết ăn năn hối lỗi của Dư Thiên An, tức giận nói: “Chị Linh Trang trước đây, đã muốn tìm cách lấy lòng bà nhiều biết bao nhiêu, chị ấy đã bí mật lấy đồ nữ trang ngọc thạch anh mà anh tôi tặng cho chị ấy, thậm chí còn mặc bộ sườn xám mà chị ấy không thích cũng chỉ vì muốn chiều theo ý bà.
Còn bà thì lại chẳng nhìn thấy điểm tốt của chị ấy.
Bà rõ ràng biết sức khỏe chị ấy không tốt lại còn cố ý giày vò chị ấy, bảo chị ấy pha trà rót nước cho bạn của bà, bà rõ ràng là có đầu bếp, không ngờ lại bắt chị ấy phải cơm bưng nước rót cho bà.
Khiến cho chị Linh Trang lên cơn sốt…”
Chiến Hàn Quân nghe được những chuyện nội tình bên trong khiến cho người ta sốc đến nỗi đồng tử giãn to ra.
“Đây đều là thật sao?”
Dư Thiên An nói: “Dâu con phải hầu hạ mẹ chồng, đây chẳng phải là điều nên làm hay sao?”
Chiến Hàn Quân cảm thấy trái tìm của mình đột nhiên co thắt lại.
“Mẹ dựa vào cái gì mà sai khiến cô ấy? Cô ấy là con dâu của mẹ, không phải là đầy tớ của mẹ”, Chiến Hàn Quân không kiểm soát mình được nữa thét lên.
“Mẹ có biết cô ấy sốt con đã lo lắng đến thế nào không? Hóa ra đó lại là bệnh do mẹ hành hạ cô ấy mà ra?”, Chiến Hàn Quân ôm chặt lấy trái tìm đang đau đớn của mình Đột nhiên Chiến Hàn Quân bật cười một cách tuyệt vọng.
Ông cụ cũng biết rằng tâm trạng Chiến Hàn Quân ngay lúc này vô cùng khó chịu, buồn bực chỉ đành phải dỗ dành anh bằng lời ngon ngọt: “Hàn Quân, mẹ con cũng đã biết rỗi rồi, con hãy tha thứ cho bà ấy đi”
Ánh mắt mơ hồ, lơ lửng của Chiến Hàn Quân dừng lại trên người ông cụ, sự ấm áp trong giọng.
nói không còn như trước nữa: “Các người đông như vậy, chạy đến Trấn Thanh Mai, đuổi Linh Trang đi.
Đây là khoan dung cho cô ấy nhiều đến nhường nào?”
Ông cụ lí nha lí nhí một hồi lâu không nói thêm được chữ nào.
Ông có lỗi.
Lỗi là đã quá thiên vị con gái mình.
Nhìn thấy Dư Thiên An trắng trợn chẳng kiêng nể điều gì mà bắt nạt Linh Trang, ông lại chẳng hề ngăn cản.
Chiến Hàn Quân nói: “Các người, cuối cùng rồi cũng sẽ phải chịu trách nhiệm cho những tội lỗi, sai lâm mình đã gây ra.
Tôi cả tin, nhẹ dạ nên đã đánh mất vợ của mình.
Khó khăn lắm gia đình mới được đoàn tụ lại rạn nứt.
Đây chính là quả báo của tôi.
Nói đến đây, ông cụ và Dư Thiên An đều thở dài thườn thượt.
Bọn họ ngày hôm nay cũng nếm được mùi vị đau khổ.
Chỉ là bọn họ không nghĩ đến răng ông trời trừng trị bọn họ chỉ đến đây thôi.
Chiến Hàn Quân bồng nhiên nói với bọn trẻ: “Các con, cùng bố quay trở về Hà Nội.
Chúng ta đuổi theo mẹ dẫn mẹ quay trở về”
Bọn trẻ nghe vậy nhảy cẫng lên reo mừng vui sướng.
Dư Thiên An bất ngờ ngã khỏi xe lăn, bà bò lên phía trước anh, kéo lấy quần anh, van xin: “Hàn Quân.
con không thể đi được”