Ông cụ lạnh lẽo trừng mắt nhìn Dư Thiên An đang tùy hứng làm bậy, thấp giọng quát lớn: “Tà tâm bất tử”
Nước mắt Chu Mã lăn xuống, nhu nhược đáng thương.
Cuối cùng ông cụ cũng động lòng trắc ẩn.
Chần chờ lưỡng lự.
Người vợ lẽ xinh đẹp của Dư Sinh uyển chuyển khuyên bảo Dư Sinh: “Ông xã, vợ chồng Chiêm Sơn vì bảo vệ trại nhà họ Dư mà cùng vứt bỏ tính mạng.
Bây giờ chỉ còn lại một đứa trẻ mồ côi, nếu chúng ta vứt bỏ Chu Mã ở núi Châu Phong, chỉ sợ sẽ lạnh lẽo lòng dân”
Dư Sinh cũng cảm thấy Tú Hoà nói rất có lý.
Nên nhìn về phía ông cụ, nói: “Bố, cứ đưa Chu Mã ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Có lẽ sau khi Chu Mã tiếp xúc với các loại đàn ông, sẽ thôi chấp niệm với Chiến Hàn Quân thì sao?”
Ông cụ gật đầu đồng ý.
Dư Nhân ghếch chân bắt chéo ngồi ở trên cửa sổ, trong miệng ngậm cỏ đuôi chó, cà lơ phất phơ.
‘Sau khi nghe quyết sách của bọn họ, Dư Nhân buông tiếng thở dài đầy sâu sa: “Đi thôi, chúng ta tới thành phố Hà Nội Anh ta vừa nói những lời này ra khỏi miệng, ánh mắt của mọi người trong phòng đều dữ tợn bản về phía anh ta.
Đương nhiên là bọn họ không tán thành quan điểm của Dư Nhân, đặc biệt là ông cụ vô cùng nghiêm túc sửa lời Dư Nhân: “Nói bừa, chúng ta là tới Hà Nội chịu đòn nhận tội, là để cố gắng cải thiện mối quan hệ của hai nhà Chiến Dư.
Nếu ai dám có hành vi đi ngược lại mục tiêu này, đừng trách tôi vì việc nghĩa mà giết người thân”
Đôi mắt chim ưng của ông cụ đảo qua khuôn mặt mỗi người, thì nhìn thấy vẻ kiêu ngạo khó thuần trào ra từ trong mắt Dư Thiên An.
Ánh mắt Dư Sinh vô cùng tối tăm nhìn Ông cụ Chiến âm thầm thở dài.
Chuyến đi này sợ là rất khó khăn, nhưng vì đoàn tụ của nhà họ.
Dư, ông cùng nhà họ Chiến cực kỳ quyết tâm.
Ông ấy đưa ra thông điệp cuối cùng với Dư Sinh và Dư Nhân: “Dư Sinh, Dư Nhân, hai con còn cả một con đường dài phía trước, Dư Sinh phải Tìm được vợ của mình, Dư Nhân phải tìm được hai mẹ con Tranh Ngọc.
Các con ai dám không nghe theo, sau này đừng tới gặp bố nữa”
Dư Sinh luôn luôn làm mệnh lệnh của bói, vâng vâng dạ dạ nói: “Vâng, bố”
Dư Nhân phản nghịch, lập tức gào lên: “Ông, người vợ này bố ép cháu, đứa con trai này cũng là bố cháu gài bẩy cháu sinh ra.
Bây giờ, ông nên để bố cháu đi tìm lại hai mẹ con chất trai ông chứ, sao lại nói cháu đi?”
Ông cụ thấy anh ta qua loa như thế, tức giận võ lên bàn trà một cái, tiếng nói như tiếng chuông lớn: “Nòng nọc nhỏ kia có phải của cháu hay không?”
Dư Nhân cứng họng.
Ông cụ nói: “Nếu cháu thật sự có thể ngồi yên mà trong lòng không loạn, thời điểm mấu chốt nắm chặt lưng quần, thì cũng sẽ không có đứa bé kia.
Điều đó có thể chứng minh ý chí của cháu không kiên định..”
Dư Nhân trố mắt: “Loại thời điểm này ông bảo cháu giữ lý trí như thế nào? Cháu bị bỏ thuốc…”
Ông cụ cả giận nói: “Thằng nhóc thúi này,bây giờ nên nghĩ cách sửa chữa lại sai lâm lúc đó, mà không phải một mặt trốn tránh trách nhiệm của mình”
Dư Nhân vô cùng khó chịu kêu lên một tiếng Ông cụ lại ra lệnh cho Dư Sinh: “Con đi đặt vé máy bay trước, lần này đi ra ngoài, chúng ta cũng học tập Hàn Quân một chút, khiêm tốn đi ra ngoài.
Hơn nữa, mỗi người chúng ta đều dẫn theo nhiều nhất là một trợ lý là được rồi, sức khoẻ Thiên An đặc thù, cho phép cháu dẫn theo nhiều hơn mấy trợ lý”
Tính cách Dư Thiên An ngạo nghễ, sợ nhất là người khác coi khinh mình.
Lập tức từ chối thẳng thừng: “Cháu không khác biệt.
giống với mọi người, một trợ lý là được rồi”
Ông cụ Niên làm việc, xưa nay sấm rền gió cuốn Buổi trưa ngày thứ ba, bọn họ ngồi máy bay đáp xuống sân bay thành phố Hà Nội.