“Linh Trang” Chiến Hàn Quân bỗng nhiên nhấc chân muốn đuổi theo.
Dư Thiên An và Chu Mã đều cảm thấy cực kỳ tức giận, Chu Mã hờn dõi nói: “Nghiêm Linh Trang cũng thật là, sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lại xuất hiện vào đúng lúc này.
Quấy rầy cháu và anh Quân đoàn tụ.”
Dư Thiên An kêu lên một ô ta trở lại càng tốt.
Như vậy cháu mới có thể thúc giục cô ta ly hôn với Hàn Quân.”
Chu Mã nghe vậy, vẻ căm giận trên gương mặt mới hoà hoãn lại.
Linh Trang ngồi trong xe taxi, nhìn Chiến Hàn Quân chạy như bay đến, đôi mắt cô lập tức trở nên không rõ.
“Anh Quân, rất xin lỗi”
Tài xế hỏi cô: “Cô gái, hình như có người đang đuổi theo cô, có dừng xe không?”
Ánh mắt Nghiêm Linh Trang rơi xuống cánh tay chỉ còn da bọc xương của mình, mạnh mẽ lắc đầu, gần như cầu xin nói: “Cầu xin anh, lái nhanh lên”
Khi xe taxi biến mất ở trước tầm mắt Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân đã đuổi theo mấy con phố.
Nhìn đường phố vắng vẻ, Chiến Hàn Quân tuyệt vọng kêu một tiếng.
“AI”
Thất hồn lạc phách trở về, lần này không tới khách sạn Hà Nội nữa, mà đi thẳng tới bệnh viện Á Châu.
Tìm bác sĩ nhi khoa đã tiếp đón Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân vô cùng gấp gáp hỏi: “Bác sĩ Lâm, ông thật sự gặp vợ của tôi?”
Bác sĩ Lâm lộ ra một tia xấu hố, có chút ngượng ngùng nói: “Tổng giám đốc, thật ra tôi không chắc chản cô ấy có phải cô chủ hay không Bởi vì cô ấy không giống lần trước tôi gặp lắm.
Cô ấy quá gầy, giống như người trong sách gió thổi là ngã, vừa nhìn là biết người bị bệnh nặng…”
Chiến Hàn Quân nghe được từ như vậy, trái tìm co rút lại từng cơn “Cô ấy tới làm gì?” Vừa hỏi, âm thanh anh trở nên nghẹn ngào.
“Cô ấy ôm một một đứa bé mới sinh tới đây.
Đứa bé bị bệnh vàng da, đã ở lại bệnh viện điều trị”
Chiến Hàn Quân vươn tay ra với ông ta: “Đưa bệnh án của đứa bé cho tôi xem”
Bác sĩ Lâm lấy bệnh án của đứa bé cho Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân nhìn thấy tên đứa bé được viết “Nghiêm Quốc”.
Đứa bé đã sinh ra khoảng hai mươi ngày.
Trái tim Chiến Hàn Quân lại co rút lần nữa.
Nếu không phải điều kiện chữa bệnh ở chỗ cô lạc hậu, thì sao chỉ là bệnh vàng da mà phải mất công chạy đến Hà Nội chữa trị Cuối cùng ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi xuống số điện thoại của người nhà, trên đó ghi số điện thoại của Linh Trang.
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên nghĩ ra, quay lại quầy tiếp đón của bệnh viện.
Nói với y tá: “Cho tôi mượn điện thoại gọi một chút”
Y tá đưa điện thoại cho anh, Chiến Hàn Quân bấm số điện thoại đã nhớ kỹ trong lòng Đầu bên kia, Linh Trang nhìn thấy thông báo là số điện thoại của Á Châu, cơ hồ không chút do dự lập tức nghe điện thoại “Alo, tôi là người nhà của Nghiêm Quốc” Âm thanh của Linh Trang có chút lo lắng.
Dù sao cũng mới ra khỏi bệnh viện, bệnh viện đã gọi điện thoại cho cô, sẽ khiến cô cảm thấy lo lắng sợ hãi.
Chỉ sợ đứa bé có chuyện gì ngoài ý muốn.
Chiến Hàn Quân nghe được âm thanh quen thuộc đã lâu kia, trong mắt lại có chút ướt át.
“Linh Trang.
Em đừng cúp điện thoại của anh, anh chỉ nói với em mấy câu là xong.”
Linh Trang nghe thấy âm thanh khàn khàn cực kỳ đau lòng của Chiến Hàn Quân, hơi có chút thất thần.
Giống như nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Chiến Hàn Quân qua lớp màn hình, trái tim Linh Trang co thắt mạnh mẽ.
“Ừm” Cô ngoan ngoãn đáp lại Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, em quay về với anh, được không? Có khó khăn, anh Quân đối mặt với em.
Tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể…”