Bà lại tự an ủi chính mình, có lẽ đứa nhỏ này ỏ đã không giỏi kết giao với người khác, đối với bất cứ ai cũng lạnh lùng, là bà nhạy cảm quá thôi.
Nhưng mà suy nghĩ đó của bà ngay lập tức bị Chiến Quốc Việt đập tan.
Chiến Quốc Việt lại nói: “Nhờ phúc phần của bà, bố và mẹ của mất rồi.
Hiện giờ, tôi đã là tống giám đốc Á Châu, tôi cũng không có vĩ đại như bố của tôi, ông ấy có thể kiềm nén sự phản nộ và bất mãn của mình, thiêu cháy chính mình để chiếu sáng người khác.
Nhưng tôi lại thích đem sự phẫn nộ cùng bất mãn của mình phát tiết ra ngoài, thiêu cháy người khác để chiếu sáng chính mình.
Ai muốn làm cho tôi không thoải mái, tôi sẽ làm cho người đó càng đau khổ hơn”
Lúc cậu nói câu nói này, giọng nói lạnh đến mức dường như có thể đông cứng tất cả.
Hơn nữa, ánh mắt nham hiểm hung ác và lạnh như: băng của cậu vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt Dư Thiên An.
‘Ý muốn nhắm vào Dư Thiên An vô cùng rõ ràng, Cho đến bây giờ, Dư Thiên An cảm thấy như một giấc mộng thoáng qua.
Vẻ mặt vẫn có có thế tin được: “Quốc Việt, con là muốn chống lại chúng ta sao?”
Bệnh tim của ông cụ Niên bị Quốc Việt chọc giận đến mức tái phát, ông đã mất đi Hàn Quân, ông không lại mất đi một đứa cháu trai ưu tú nữa Nhưng lòng thù hận của Chiến Quốc Việt đối với bọn họ làm cho ông kinh hoàng khiếp sợ.
“Quốc Việt, ông đã hiểu ý của con rồi.
Được, chúng ta không làm khó con nữa, chúng ta đi”
Ông cụ Niên nói.
Dư Thiên An trong lòng không cam tâm: “Bố, sao có thể từ bỏ như thế chứ? Tên nhóc thôi Chiến Quốc Việt này còn có thể hung dữ ngăn cản chúng ta đến mức nào chứ?”
Nói xong, Dư Thiên An nhìn về phía đám vệ sĩ nháy mắt ra hiệu: “Giành đứa nhỏ qua đây”
Bà Dư và Tranh Ngọc sắc mặt tái mét, nhanh chóng ôm chặt đứa nhỏ.
Bà Dư tức giận mảng Dư Thiên An: “Bà điên rồi”
Chiến Quốc Việt ngoắc tay mấy người Quan Minh Vũ, nghiến răng hung ác nói: “Xử lý bọn họ.
Nơi này là bệnh viện, không chết người được.
Tốt nhất là để họ một năm rưỡi không đứng dậy nổi”
Dư Thiên An và ông cụ Niên bị sự lãnh khốc vô tình của Chiến Quốc Việt dọa đến ngây người.
Dù sao việc như thế này, Chiến Hàn Quân cũng không bao giờ làm được.
May mà ông cụ lý trí, quát mấy tên vệ Dư Thiên An còn muốn nói gì đó, ông cụ Niên tức giận quát: “Đủ rồi, con đã làm tốn thương trái tim Hàn Quân, lẽ nào còn muốn tiếp tục tổn thương Quốc Việt nữa sao?”
Ông cụ Niên nói xong, liền mang theo người của nhà họ Dư xoay người rời đi.
Mấy người Dư Thiên An vẫn chưa đi, liền nghe thấy giọng nói ôn hòa ấm áp của Chiến Quốc Việt “Bà ngoại, ông ngoại…”
Dư Thiên An tức giận đến mức khuôn mặt biến dạng: “Con biết ngay thăng nhóc này chỉ muốn nhằm vào chúng ta mà”
Bà Dư nhìn con gái, đáy mắt tràn lên một sự bất đắc dĩ.
“Thiên An, Quốc Việt sao lại đối xử với chúng 1a như thế, con có nghĩ qua nguyên nhân chưa”
Sau khi lên xe, ông cụ Niên ngữ khí bình tĩnh hỏi Dư Thiên An.
Dư Thiên An nói: “Còn không phải Nghiêm Linh Trang giựt dây để con mình gần gũi nhà họ Nghiêm, lạnh nhạt với nhà họ Dư?”
Ông cụ Niên nói: “Con sai rồi, trước đây Chiến Quốc Việt đối với chúng ta rất cung kính.
Chiến Quốc Việt bây giờ thù hận chúng ta như thể, là bởi vì chúng ta đã làm tổn thương bố mẹ nó.
Trên thế giới này, làm gì có đứa trẻ nào không bảo vệ bố mẹ của nó chứ?”
Sắc mặt Dư Thiên An có chút áy náy, lúng túng lướt qua.
Ông cụ Niên ngửa mặt lên thở dài, chua xót cười nói: “Thiên An, bố thương con, chiều con, biết rõ con làm như thế với Nghiêm Linh Trang là sai, bố cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, bố cho rằng là bố đã thiên vị con gái của mình, cũng là một loại biểu hiện của tình cha, không ảnh hưởng đến ai.
Nhưng mà bố đã sai quá rồi, cuối cùng làm tổn thương Nghiêm Linh Trang, tổn thương Chiến Hàn Quân và cả Chiến Quốc Việt.
Thiên An, bố vì thỏa mãn những ham muốn cố chấp của con, cuối cùng mất đi tất cả con dâu của nhà họ Dư, mất đi cháu chất nhà họ.
Dư.
Bố không thể mất đi thêm nữa.
Sau này con phải thu lại cái tính khí đó của mình”
Dư Thiên An cực kỳ kinh ngạc.
Bố có ý gì chứ? Bố không muốn làm thần hộ mệnh của bà ta nữa sao?