Giờ phút này, Linh Trang nắm trên giường, dùng chăn quấn quanh người mình như chiếc bánh tét, ánh mắt rã rời, có chút ngẩn ngơ nhìn Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đứng cách đó một thước, có chút vô hồn nhìn cô.
Linh Trang cự tuyệt anh đến gần cô, chỉ cần anh đến gần cô, toàn thân cô đều tỏ vẻ chống cự.
Từ lâu đến nay, Chiến Hàn Quân đều chỉ có thể chờ cô ngủ say mới có thể lại gần cô.
Cuối cùng, Chiến Hàn Quân thử lại gần Linh Trang, Linh Trang nhìn thấy anh đi về phía mình, liền đem chăn quấn càng chặt.
Cơ thể trốn ở trong chăn run rẩy kịch liệt.
Chiến Hàn Quân chỉ có thể dừng lại, thở dài gần như tuyệt vọng: “Linh Trang, em thật sự quyết định không cần anh Quân nữa sao?”
Linh Trang lắc läc đầu, không phải cô không cần, chỉ là cô cảm thấy chính mình xấu xa, cảm thấy bản thân cái gì cũng sai… Những lời nói độc ác nham hiểm của Dư Thiên An tựa như vết sẹo khó phai trên người của cô, làm cho Linh Trang vô cùng căm ghét chính mình.
Cô không xứng với Chiến Hàn Quân Từ lâu đến nay, sự xa cách của Linh Trang đối với Chiến Hàn Quân làm cho anh mỗi ngày đều chịu đựng sự dày vò.
Anh cảm thấy chính mình sắp không chịu nỗi nữa, cho nên anh bắt buộc phải tìm được cách giải quyết, cải thiện quan hệ của bọn họ.
Anh thử đến gần Linh Trang, Linh Trang đột nhiên không dám nhìn anh.
Cô vùi đầu giống như đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Chiến Hàn Quân ngồi trên giường, ôm cô cùng cả chăn trên đùi mình.
Động tác của anh vô cùng ấm áp, cứ như thế, Linh Trang vẫn cảm thấy như chính mình bị mạo phạm, cô đột nhiên đưa tay dùng lực đẩy anh ra.
Ý đồ đẩy anh cách xa mình Trong lòng Chiến Hàn Quân đau đớn vô cùng, từ nhỏ đến lớn, bất luận là anh phạm phải sai lầm như thế nào, bất luận là anh chọc giận cô như thế nào, cô đều chưa từng có ý nghĩ xa cách anh.
Nhưng lần này, Linh Trang có lẽ không muốn yêu nữa.
Thế nên mới kiên trì trong thời gian lâu như thế làm một việc: thoát khỏi anh.
“Linh Trang, đừng từ bỏ anh, xin em” Anh ôm chặt lấy cô, ngữ khí ủy khuất như đứa trẻ.
Linh Trang đột nhiên không động đậy nữa.
Chiến Hàn Quân cảm nhận được sự im lặng đáng sợ của cô, trong lòng có chút không yên, dù sao ôm cô như thế cũng là làm trái ý muốn của cô, lỡ như nảy sinh hậu quả không tốt, đó thật sự không phải là điều anh mong muốn.
“Linh Trang?” Anh lẳng lặng nhìn cô, cô giống như bà lão đang ngồi thiền, không có phản ứng gì.
Anh luống cuống đứng lên: “Cục cưng? Em không sao chứ?”
Cơ thể Linh Trang cũng không run rẩy nữa, có thể cảm nhận được sự cảm nhận của cô.
Giọng điệu Chiến Hàn Quân có hơi chậm rãi “Anh đi nấu cơm cho em, em muốn ăn gì?”
Linh Trang giống như tượng gỗ nhìn anh.
Chiến Hàn Quân một lần nữa đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô.
Liền đi vào phòng bếp nấu cơm.
Linh Trang mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Gần đây cô thường không tỉnh táo, luôn thích ngủ, nhưng mỗi lần ngủ lại chỉ ngủ có một chút, vừa nhắm mắt sẽ liền mơ thấy những cảnh tượng thật thật giả giả.
Linh Trang vừa nhắm mắt, liền nhìn thấy Dư Thiên An đầu bù tóc rối như nữ quỷ bay tới trước mặt cô, lộ ra mặt mũi hung tợn quát cô: “Nghiêm Linh Trang, sao cô vẫn ôm con của ta không chịu buông tay chứ? Cô là ngôi sao chổi? Cô nhìn xem đã hại anh ấy thành bộ dạng như thế nào rồi? Cô biến anh ấy thành bảo mẫu của cô, còn tuyệt tình phá hoại quan hệ mẫu tử của chúng tôi, để anh ấy sinh thời không thể về nhà thăm đứa nhỏ…”
“Không phải như thế” Nghiêm Linh Trang liều mạng lắc đầu, liều mạng hét lên muốn thoát khỏi.
Nhưng cơ thể cô giống như bị ma quỷ đè chặt trên giường, hoàn toàn không thể động đậy.
Dư Thiên An giống như cương thi nhảy ra trước mặt cô, gặm xé cơ thể của cô.Cô nhìn thấy từng miếng thịt lớn bị Dư Thiên An ăn mất, nhìn thấy máu của chính mình như chảy thành sông.
“Nghiêm Linh Trang, tại sao cô lại không đi chết đi”
Nghiêm Linh Trang cực kỳ sợ hãi.
Cơ thể cô vốn đã gầy như que củi, sợ Hàn Quân nhìn thấy cơ thể cô sẽ đau lòng.
Bây giờ, dáng vẻ của cô lại trở thành máu thịt lẫn lộn như thế, càng không dám để Hàn Quân nhìn thấy.