Chiến Hàn Quân nếm thử trà, loại trà này là loại thượng hạng, Chiến Hàn Quân nhấp một ngụm trà rồi đặt li trà xuống.
Anh rót cho Linh Trang một ly nước sôi rồi đưa cho cô: “Uống không?”
Linh Trang nhận lấy, run lẩy bẩy đưa đến bên miệng.
Chiến Hàn Quân đưa tay đỡ lấy ly trà, sợ răng Linh Trang run tay làm vỡ mất ly trà của người ta Ánh mắt của bà cụ cứ một mực nhìn Linh Trang, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Bị bệnh bao lâu rồi?
Chiến Hàn Quân hời hợt trả lời: “Hai lần, thời gian không dài.
Linh Trang nhà cháu rất dũng cảm, sẽ tự mình chiến thẳng bệnh tật”
Bà cụ mỉm cười gật đầu.
Bà không chút nghỉ ngờ lời nói của Chiến Hàn Quân: “Có cháu dốc lòng chăm sóc cho con bé, con bé quả thực sẽ mau chóng khỏe lại”
Ngập ngừng một chút, bà lão đột nhiên hỏi: “Đường tiêu hóa của con bé không tốt sao?”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn bà cụ, nếu như không phải người trong nghề thì sao biết được bệnh trâm cảm sẽ chứng thành bệnh đường tiêu hóa được?
Bà cụ cũng không giải thích mà tiến vào trong phòng.
Xách một túi gạo lức ra đưa cho.
Chiến Hàn Quân rồi nói: “Mang số gạo lức này về nhà, mỗi ngày nấu cho con bé một chút cháo đặc.
Con bé ăn cơm không được thì cho nó uống canh.
Có thể cải thiện được đường tiêu hóa của con bé.”
Chỉ cần đối tốt với Linh Trang thì dù là ai Chiến Hàn Quân cũng sẽ không từ chối.
“Cảm ơn bà” Chiến Hàn Quân vô cùng cảm kích bà cụ.
.
Cập nhật truyện nhanh tại { TRÙMtru yện.
net }
Bà cụ lấy ra một bàn cờ đặt lên chiếc bàn đá rồi nói: “Ông bạn già nhà bà thích đánh cờ, nhưng kĩ năng đánh cờ của bà lại không giỏi, vừa nhìn là biết cậu là người hiểu biết sâu rộng, có thể đánh một ván cờ với ông bạn già nhà bà được không?”
Chiến Hàn Quân hơi do dự, anh có chút lo lằng, nếu như anh tập trung đánh cờ thì Linh Trang phải làm sao đây?
Bà cụ nói: “Cháu yên tâm, để bà ở bên đứa trẻ này, so với cứ để con bé làm tổ trong vòng tay của cháu thì hiệu quả tốt hơn”
Chiến Hàn Quân có vẻ vừa tin vừa không thì bà cụ đã từ ái đưa tay ra.
Linh Trang ma xui quỷ khiến nắm lấy tay của bà ấy bước xuống đất, loạng choang bước đi vài bước rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ chống mục cách đó không xa.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân không dám rời xa Linh Trang, nhưng nhìn thấy cô và bà cụ ngồi cùng nhau, tâm trạng cũng coi như bình tĩnh, hòn đá nặng treo trong lòng anh mới dần dần được hạ xuống.
Chiến Hàn Quân chơi cờ cùng với ông cụ, mặc dù anh một tâm trí hai suy nghĩ nhưng ván cờ của anh vẫn bố trí một cách rất cao thâm.
Ông cụ nhìn ván cờ này thì bắt đầu nghiêm túc suy tư ở bên kia, Linh Trang ngây thơ nhìn bà cụ, bà cụ chắc cũng khoảng tám mươi tuổi rồi, nhưng trông vô cùng khỏe mạnh, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn vẫn lờ mờ nhìn ra được dung nhan xinh đẹp lúc trẻ.
Linh Trang nheo mắt, nhìn một hồi lâu, không biết tại sao gương mặt của bà cụ lại biến thành gương mặt của Chiến Hàn Quân.
Mặt mũi của bọn họ quả thật giống nhau đến kinh ngạc?
“Đứa nhỏ này, nói cho bà biết, cháu tên là gì?
“Bé cưng” Linh Trang không chút nghĩ ngợi nói Dạo gần đây Chiến Hàn Quân đều gọi cô như vậy.
“ỒI” Bà cụ cũng biết cái tên này chỉ là tên gọi thân mật mà Chiến Hàn Quân gọi Linh Trang, chứ không hẳn là tên thật.
“Cháu có thích cậu ấy không?” Bà cụ hỏi.
Linh Trang không chút suy nghĩ gật đầu.
Bà cụ cười nói: “Bà nhìn ra được, cậu ấy đối xử với cháu rất tốt, cháu rất hạnh phúc.”
‘Đáy mắt Linh Trang chợt có một bóng đen xẹt qua, cô hạnh phúc sao?
Nhưng hạnh phúc của cô là được xây dựng trên nỗi đau của anh Hàn Quân mà?
Cô liều mạng lắc đầu…