Linh Trang nhìn các dụng cụ thể dục khác nhau được cảm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.
Chiến Hàn Quân không còn uy nghiêm như lúc nấy, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, chúng ta bắt đầu từ động tác dễ nhất nhé”
Linh Trang đáng thương cầu khẩn: “Em không có sức gì cả”
Chiến Hàn Quân bế cô lên, cùng cô đứng trên chiếc máy Tiến bước lên trời, bàn tay to lớn của anh năm lấy tay cô: “Anh sẽ bảo vệ em, em sẽ không té đâu.
Hôm nay là ngày đầu tiên, em chỉ cần tập mấy phút là được rồi”
Yêu cầu thấp như vậy? Linh Trang mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu từ chuyển động.
Sau bốn phút, cô mới rời khỏi máy tập thể dục.
Chiến Hàn Quân rất hài lòng vỗ đầu cô: “Em giỏi lắm”
Linh Trang dở khóc dở cười, cái này, mà cũng gọi là giỏi? Ngày hôm đó, ý thức của Linh Trang rất rõ ràng, tư duy cũng tích cực.
Đáy lòng Chiến Hàn Quân vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là đến buổi tối, Linh Trang lại bắt đầu hoang mang, xuất hiện ảo giác.
“Dư Thiên An, mặc dù bà là mẹ chồng của tôi, nhưng tôi cảnh cáo bà, xin bà hãy tôn trọng tôi một chút… Nếu như không phải đối mặt với anh Quân, thì tôi sẽ tính sổ với bài”
Chiến Hàn Quân khoanh tay nhìn Linh Trang trong phòng khách khoa tay múa chân, đầy căm phẫn oán trách mẹ anh, làm anh dở khóc dở cười.
“Tôi không phải là đồ bỏ, bà mới là đồ bỏ.
Bà tự nhìn lại bản thân mình đi, bà ngồi xe lăn bao nhiêu năm rồi, bà có bản lĩnh thì đứng dậy cho tôi xem đi chứ? Bị tôi đánh bà cũng chỉ biết đi kiếm con trai bà để mách lẻo, có bản lĩnh thì đứng dậy căn tôi nè?”
Không biết bà nội Bác Danh đã đi tới cửa, nhìn thấy Linh Trang khoa chân múa tay độc thoại một mình, bà ấy cũng không dám làm phiền.
Linh Trang tự độc thoại một hồi, có lẽ là cũng mệt rồi, nên cô chạy về phòng ngủ, nằm nghỉ mệt.
Lúc này bà nội Bác Danh mới đi vào, nhỏ giọng đánh thức Chiến Hàn Quân: “Chắc là con bé lại xuất hiện ảo giác rồi, xem ra hôm nay Linh Trang đã kiệt sức, nhớ kỹ sau này đừng cho con bé tập những bài tập quá sức.
Tiến hành từng bước từng bước thì tốt hơn…
Chiến Hàn Quân nghe xong, anh gật đầu.
.
Truyện Ngôn Tình
Anh tự trách mình: “Hóa ra là do cháu đã quá nóng vội.”
Bác Danh nhìn khuôn mặt đẹp trai giống mình như đúc của Chiến Hàn Quân, có lẽ dung nhan của mình đã không còn trẻ nữa rồi.
Cho nên bà đã quên dung nhan xinh đẹp lúc trẻ của mình.
Lần đầu tiên bà gặp Chiến Hàn Quân, bà thậm chí còn không nhận ra sự giống nhau giữa mình và Chiến Hàn Quân Nhờ có Linh Trang chỉ ra, Bác Danh mới cố ý nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân, bà mới ngạc nhiên khi thấy răng khuôn mặt này thật sự có thể đem lại cho bà cảm giác quen thuộc.
Đứa trẻ này lớn lên thật sự rất giống bà? Tuy nhiên, ngũ quan này của Chiến Hàn Quân giống như được thợ điêu khắc tinh tế tạo ra, rõ ràng là càng hoàn mỹ hơn.
Chiến Hàn Quân thật sự quá đẹp, không chỉ riêng đường nét thanh tú trên khuôn mặt, xương hàm cũng đẹp đến hoàn mỹ, ngay cả sau đầu của anh cũng ngập tràn khí chất cao quý.
Chiến Hàn Quân ngơ ngác nhìn Bác Danh, ánh mắt của bà ấy khiến anh hơi khó chịu.
Sau đó, một người khôn ngoan lanh trí như anh mới dường như nhận ra một điều, tại sao Linh Trang lại nói anh giống Bác Danh? “Bà là … Bác Danh?” Chiến Hàn Quân ngạc nhiên hỏi.
Bác Danh cảm xúc lẫn lộn, trịnh trọng gật đầu.
“Hàn Quân!” Bác Danh trìu mến gọi.
Sau một thời gian dài không gặp Chiến Hàn Quân không hề bất ngờ, ngược lại, gương mặt đẹp trai của anh biểu lộ sự bàng hoàng.
Anh lo lắng liếc nhìn Linh Trang trong phòng ngủ, anh sợ rằng Linh Trang sẽ sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của bà nội mà sinh bệnh.
Sự lo lắng này khiến anh nhanh chóng đưa ra quyết định, anh sẽ không nhận lại bà nội Bác Danh, hơn nữa anh cũng tự hỏi mình có nên chuyển đi càng sớm càng tốt không? Đây là cái gọi một lần bị rắn cắn mười năm sợ đây thừng.