Thanh Tùng tức giận nói: “Bà chết đi, tôi vẫn sẽ hận bà.
Trừ khi là bố và mẹ của tôi có thể quay về nhà, trừ khi là cơ thể mẹ tôi hồi phục khỏe mạnh.
Nếu không, cho dù bà có chết đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tha thứ cho bà”
Ông cụ Chiến vội vàng ngồi xe lăn qua, nhìn thấy bộ dạng tức giận đến tuyệt vọng của Thanh Tùng, rồi lại nhìn thấy các chị em trong.
Điện Quân Tình xếp hàng để bảo vệ cho Thanh Tùng, thì trong lòng ông cũng đã hiểu rõ.
Đây là một trận tranh chấp không thể giải quyết bằng vũ lực.
Trong lòng ông cụ Chiến thầm thở dài buồn bã, ông vỗ về Thanh Tùng, nói: “Thanh Tùng, con qua đây, ông cố nói với con mấy câu”
Thanh Tùng chậm rãi xoay người đi tới trước mặt ông cụ Chiến.
Ông cụ Chiến rất yêu thương đứa cháu này, ông an ủi: “Thanh Tùng, con đừng buồn, con nghe ông cố nói mấy câu, cơn giận này xảy ra rồi thì cứ xảy ra, con đừng làm loạn lên nữa.
Mẹ của con tin vào Phật, cô ấy nói chỉ cần làm nhiều việc thiện, không sát sinh.
Thì nhất định có thể cầu nguyện cho những người xung quanh con.
Ông trời cũng sẽ phù hộ cho mẹ của con.
Ông nghĩ, đây cũng là nguyên nhân vì sao bố của con không trừng phạt bà nội của con”
Thanh Tùng nghe lời mẹ nhất.
Cậu bé lặng, lẽ gật đầu, rồi đi ra ngoài một cách tuyệt vọng Nhưng trong lòng Dư Thiên An lại không bình tĩnh, bà ta hoài nghỉ hỏi lại ông cụ Chiến: “Lời nói của bố là có ý gì vậy?”
Ông cụ Chiến tự nhiên cũng không có sắc mặt tốt với bà ta, sắc mặt ông cụ lạnh lùng, giọng nói không có độ ấm: “Ý trên mặt chữ”
Dư Thiên An gầm gừ: “Ý của bố là, Hàn Quân vì để cầu phúc cho Nghiêm Linh Trang cho nên mới không làm khó con? Có phải không?”
Nếu nói theo nghĩa ngược lại, nếu như không phải cầu phúc cho Nghiêm Linh Trang thì Hàn Quân nhất định sẽ tìm bà ta tính sổ sao?
Dư Thiên An không thể nào chịu đựng được kết luận như vậy.
“Bố nói bậy, Hàn Quân là vì kính trọng con là mẹ nó, cho nên dù có làm cái gì, nó cũng đều không thể làm như thế với con”
Ông cụ Chiến cười lạnh lùng: “Thiên An, cô tự đề cao mình quá rồi đó.
Chiến Bá Kiên nhà tôi là bố nuôi của Hàn Quân, như đã nói, công sinh không bằng công dưỡng, nhưng vì bá Kiên không tôn trọng Nghiêm Linh Trang mà Hàn Quân đã bắt nó phải đề tội lại gấp mười lần.
May mắn thay, Bá Kiên của nhà tôi chỉ là đóng kịch, chứ nếu đó mà là sự thật, thì mối quan hệ bố con này đã sớm kết thúc từ lâu rồi”
Dư Thiên An tỉnh táo trở lại, hàn Quân là do Chiến Bá Kiên nuôi lớn.
Câu nói này của ông cụ tất nhiên là đúng.
Nhưng mà Dư thiên An là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bà ta không phục nói: “Ai nói công sinh không bằng công dưỡng chứ?
Không có con, thì có thể có nó sao?”
Ông cụ Chiến thông suốt, không để ý đến Dư Thiên An nữa, ông tạm biệt những người khác, nói: “Tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Khi tất cả những người bên ngoài đều rời khỏi vườn Hương Đỉnh, cơ thể ông cụ Niên đột nhiên run lên.
“Ba” Dư Sinh lo lắng hét lên.
Ông cụ Niên đau lòng không dứt: “Tạo nghiệp mà.
Thanh Tùng đã biết hết chân tướng, lại ghét bà nội đến như vậy.
Nhà họ Dư chúng ta, rốt cuộc cũng chia năm xẻ bảy rồi!”
Dư Thiên An nói: “Bố à, sẽ không đâu, đợi Hàn Quân trở về, thì sự tức giận của bọn trẻ cũng sẽ biến mất thôi”
Ông cụ Niên nở một nụ cười chế giễu trên khóe môi, ông ta nhìn lên bầu trời bao la, tuyệt vọng nói: “Bệnh tình của Linh Trang nghiêm trọng như vậy, tối lửa tắt đèn, con cũng nhìn thấy đó.
Chúng ta chính là tội nhân của hai nhà Chiến Nghiêm.
Sẽ không có ai tha thứ cho chúng ta đâu”