Bác Danh liếc nhìn Chiến Hàn Quân, như: sợ rằng anh sẽ không biểu bà, bà lại lấy một ví dụ: “Bọn chúng quan trọng với bà như Linh Trang quan trọng với con vậy”
Chiến Hàn Quân rơi vào trầm tư.
Bác Danh lại nói một lần nữa: “Bà chuyển bọn chúng cho Linh Trang, bởi vì Linh Trang là người nhạy cảm và con bé sẽ có thể đạt được sự đồng cảm với bà.
Linh Trang cũng có thể xử lý kết quả nghiên cứu của bà một cách cẩn thận”
Nói tới đây, ánh mắt mệt mỏi của bà liếc nhìn Chiến Hàn Quân mang theo đầy oán hận: “Còn hơn con, bỏ rơi bọn chúng”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân hơi trầm xuống.
Linh Trang mỉm cười nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Chiến Hàn Quân.
Ngay lập tức cô bày tỏ thái độ và nói nội, sinh ra làm người, thứ cuối cùng mà chúng ta không thể thiếu đó là tình yêu thương.
Chúng ta yêu gia đình của mình, tình yêu này sâu nặng không thể thay đổi được.
Nhưng chúng ta cũng nên yêu quê hương đất nước.
Thành tựu y học là nền tảng của tình yêu thương toàn dân, nếu bà không phiền, thì con muốn hiến tặng một phần nào đó cho đất mẹ.
Đương nhiên, con sẽ để lại một phần nhỏ trong thành quả nghiên cứu và phân phát cho những con cháu thừa kế của bà, để họ có được bóng mát của bà, và để đam mê của bà được duy trì tiếp tục”
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, anh ngưỡng mộ cách làm việc của cô.
Anh là một người đàn ông, lối suy nghĩ rất đơn giản, làm sao có thể nghĩ tới sự ích kỷ của bà nội Bác Danh cũng là dựa trên tình yêu thương dành cho thế hệ sau này.
Bác Danh rất hài lòng với cách phân phối của Linh Trang, nhưng bà hơi lo lắng: “Linh Trang khi nào có thời gian thì đến gặp bà, bà sẽ cho con xem thành quả nghiên cứu của bà”
Linh Trang hào phóng gật đầu.
Sau khi Bác Danh rời đi, Linh Trang bắt đầu thất thần.
Có chút bất lực nhìn Chiến Hàn Quân: “Ông xã, nhiệm vụ mà bà nội giao cho em rất lớn.
Em sợ mình không thể làm tốt”
Chiến Hàn Quân nói: “Em đã làm rất tốt rồi!”
Chiến Hàn Quân lo lắng rằng Linh Trang đang đảm chìm trong những rắc rối của chuyện này sẽ gây bất lợi cho việc cơ thể mới hồi phục của cô.
Anh băn khoăn về việc tìm kiếm điều gì để làm cho cô hạnh phúc.
Sau nhiều lần cân nhắc, Chiến Hàn Quân chỉ có thể nghĩ đến một việc là: liên lạc với người thân ở Hà Nội.
Anh cầm lấy điện thoại và gọi điện cho Nghiêm Mặc Hàn.
Lúc này Nghiêm Mặc Hàn đang ngồi trên giường với Chiến Anh Nguyệt, cầm một chiếc ipad để xem phim thần tượng.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Nghiêm Mặc: Hàn có chút thờ ơ.
Chiến Anh Nguyệt nhắc nhở anh: “Nghe điện thoại”
Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn số điện thoại, đập vào mắt là dãy số lạ lãm, dứt khoát nói: “Cuộc gọi rác, không cần trả lời”
Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên… Nghiêm Mặc Hàn không còn cách nào khác đành phải nhấc máy trả lời: “Để xem tôi làm sao chơi cậu”
*A lô” Sau khi trả lời điện thoại, Nghiêm Mặc Hàn kì quái nói: “Ông đây không vay nợ mua nhà, không mua không bán…đừng có ngày nào cũng làm phiền ông, anh có thời gian tìm tôi, sao không để thời gian đó về nhà cùng vợ sinh con đi”
Chiến Hàn Quân đen mặt.
Xem lại xem có phải Nghiêm Mặc Hàn xem cuộc gọi của anh như cuộc gọi quấy rối không?
Tự nhiên lại xưng là ông đây?
Đắc tội với Chiến Hàn Quân là phải xuống địa ngục.
Linh Trang nhìn biểu cảm hung tợn của Chiến Hàn Quân mà toát mồ hôi lạnh thay cho Nghiêm Mặc Hàn.
Chiến Hàn Quân hãng giọng, hạ giọng nói: “Nghiêm Mặc Hàn, chúc mừng cậu, chúc mừng cậu đã nhắc nhở công tử quần là áo lụa của thành phố Phong Châu của nhà họ Nghiêm”
“Đù, ông đây không phải quần là áo lụa rất nhiều năm… cậu nói tôi là quần là áo lụa một lần nữa, có tin là tôi hỏi thăm tổ tông nhà cậu luôn không?”
“Tôi không biết cậu có quần là áo lụa hay không, nhưng từ nay về sau cậu phải làm ăn đàng hoàng.
Bởi vì toàn bộ chỉ phí của nhà họ Nghiêm đều là do tôi chuyển: “Cậu là ai chứ? Ba tờ giấy vẽ một khuôn mặt, mặt mũi cũng lớn nhỉ.
Tài khoản của nhà họ Nghiêm mà cậu cũng biết mật khẩu sao?”
“r83483” Chiến Hàn Quân báo mật khẩu…
khuôn mặt của Nghiêm Mặc Hàn lập tức tái mét.
Sau đó giọng nói anh ta bắt đầu run rẩy: “Cậu là ai?”
“Xin lỗi tôi đi”
“Tôi sai rồi”
“Thành khẩn vào”