Linh Trang cười nói: “Chồng à, em không sao: Chiến Hàn Quân run sợ trong lòng, nhìn sang cô.
Lúc này, Linh Trang đã hồi phục lại như cũ, sắc mặt bình thường.
“Em không có xảy ra chuyện gì đâu.
Anh cũng biết em mắc chứng kén ăn, không có cảm giác thèm ăn.
Vừa rồi là vì Anh Nguyệt nôn, em ngửi thấy mùi hôi nên mới không chịu được..” Linh Trang giải thích liền một mạch.
Chiến Hàn Quân dần yên tâm hơn.
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
Linh Trang thấy anh vì mình mà lo lăng, bỗng cảm thấy tự trách bản thân, liền ôm lấy cổ của Chiến Hàn Quân thật chặt”Em xin anh, em có ăn vụng một chút đồ ăn vặt, với uống một ly sữa dê”
Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân trở nên đen xì trong giây lát.
Lửa giận trong lòng ngực anh cũng bùng cháy lên: “Ai cho em ăn? Em còn ăn cái gì nữa?”
Linh Trang biết anh tức giận, sợ anh sẽ đi tính sổ với Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt.
Cô cảm thấy anh tức giận nhất định là do cô gây ra “Anh đừng tức giận”
“Là em sai rồi “Từ nay về sau, em sẽ quản tốt cái miệng của mình..”
Chiến Hàn Quân nhìn đôi mắt như nai tơ của cô, trong đó có mấy phần lấy lòng, mấy phần lo sợ, thì ôm cô vào lòng: “Vất vả cho em rồi.
Ăn những thứ đó lâu như vậy chắc chắn là thấy chán Nước mắt của Linh Trang tràn ra khỏi mi, rơi xuống.
Rõ ràng anh mới là người chịu oan ức, phải cùng cô ăn chay.
Cô tất nhiên biết thế nào là đúng, thế nào là theo lẽ thường “Em sai rồi” Linh Trang bỗng khóc nức nở.
Cô cảm thấy rất xấu hổ.
Vì sao Chiến Hàn Quân có thể mạnh mẽ, quyết tâm cùng cô ăn chay mà cô lại không thể quản tốt cái miệng mình, khiến cho anh phải lo lắng?
Chiến Hàn Quân bị tâm tình nhạy cảm của cô làm cho mềm lòng, không còn tức giận nữa, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng khóc nữa Buổi tối, anh sẽ làm đồ ăn ngoan cho em”
Trong lúc chờ Linh Trang và Chiến Hàn Quân ra khỏi phòng ngủ, Nghiêm Mặc Hàn đã xử lý hiện trường, đem giấu hết đồ ăn vặt đi.
Chỉ để mỗi hộp sữa dê lên trên mặt bàn.
Anh Nguyệt ngồi co quắp trên ghế sofa, biểu cảm vô cùng khó chịu.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân đi ra, Anh Nguyệt chủ động nhận lỗi, yếu ớt nói: “Anh, hôm nay em không thoải mái, anh đừng mắng em nữa, để hôm khác lại mắng em sau”
Chiến Hàn Quân hỏi cô: “Không thoải mái chỗ nào?”
Thật ra, Anh Nguyệt đã sớm khỏe lại sau khi nôn xong, chỉ là cô sợ bị Chiến Hàn Quân mảng nên mới giả bộ có bệnh như vậy.
“Dạ dày của em không ổn lắm”
“Hậu quả của việc ăn vặt sao?” Chiến Hàn Quân tức giận nói Anh Nguyệt: *…”
“Anh, anh muốn mắng thì cứ mắng đi”
Anh Nguyệt cảm thấy anh nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, từ bỏ việc tự cứu bản thân.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đừng, anh muốn mắng thì mắng cả tôi nữa đi.
Anh Nguyệt không có sai.
Đồ ăn vặt là do tôi mua, sữa dê cũng là do tôi pha.
Hai em ấy nhìn thấy nên mới nôn..”
Linh Trang và Anh Nguyệt cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc Hàn.
Cái tên này dù muốn chịu tội thay các cô cũng không nên nói vô lý như vậy chứ…
Chiến Hàn Quân nói: “Hai em ấy nhìn thấy cái này đều muốn nôn ra, vậy sao anh còn để đây làm gì? Nhanh chóng sắp xếp hành lý trở về Hà Nội đi”
Cũng may da mặt của Nghiêm Mặc Hàn dày.
Dù bị Chiến Hàn Quân mắng, anh cũng không để trong lòng, cười đùa nói: “Đừng mà, tôi đi thì ai giúp mọi người rửa chén chứ!”
Chiến Hàn Quân vẫn luôn cảm thấy Anh Nguyệt và Linh Trang cùng nôn như vậy có điểm đáng ngờ.
Suy nghĩ như thế, anh muốn tìm ra nguyên nhân thực sự khiến cho cả hai người nôn, rồi mới có thể hoàn toàn yên tâm.
“Chúng ta vẫn nên đi khám bệnh viện đi”
Chiến Hàn Quân nói.
Sau khi nôn ra, cả Linh Trang và Anh Nguyệt đều cảm thấy vô cùng khỏe mạnh, nên có chút ghét bỏ bệnh viện.
“Anh à, em không sao.”
“Em cũng không sao”
Mặt của Chiến Hàn Quân sầm lại, Linh Trang đành ngoan ngoãn đi ra bên ngoài: “Đi thôi”